Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 211: Xin chỉ ban hôn, sóng gió xoay chuyển (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yết hầu của Triệu Miên Trạch cử động, không nói thêm lời nào nữa. Thấy Hồng Thái để trầm mặc, Ninh Vương lại nói, “Phụ hoàng, đồ ăn mốc rồi khi ăn vào sẽ bị trúng độc, đây là đạo lý ai cũng biết. Sở Thất có lòng dạ khó lường, điều đó đã rõ như ban ngày. Cầu phụ hoàng hạ chỉ, kêu Cẩm Y Vệ thẩm lý vụ án này. Dùng hết một lượt hình cụ trong lao của Cẩm Y Vệ xong, còn sợ nàng ta không khai ra kẻ đứng sau sai khiến ư?”

Triệu Tổn hừ lạnh, ngước mắt lên nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Tam ca nói sai rồi! Nhà lao của Cẩm Y Vệ có thể khiến một người khai ra cô nương nhà2hắn mặc tiết khố màu gì, vậy còn có tội gì mà không thể định được?”

Hồng Thái để xoa huyệt thái dương đau nhức, cuối cùng giơ tay ra kêu mọi người dừng lại, sau đó bạn chỉ.

“Truyền ý chỉ của trẫm: Tội dân Sở Thất, khi quân phạm thượng, lừa dối Tấn Vương, tự ý điều chế độc dược, mưu hại Thái tử. Vào giờ Ngọ mùng ba tháng hai năm Hồng Thái thứ hai mươi lăm, chém đầu!” Giờ Tuất ba khắc, mùng hai tháng hai. Trong khi mọi người đang tranh chấp vì sự sống chết của một người tại điện Cẩn Thân thì trong thiên lao ẩm thấp lạnh lẽo, Hạ Sơ Thất đang ngồi trên chiếc đệm cói dày, nhìn khuôn mặt nhăn nhó ủ8rũ của Mai Tử, cứ như thời gian lại trở ngược về cái ngày ở huyện Thanh Cương, nàng ở trong phòng củi, Mai Tử đưa cơm đến, nàng ấy khóc bù lu bù loa, khiến người khác vừa thấy xót vừa thấy buồn cười. Nàng nghiêng đầu, lắc vai Mai Tử.

“Mấy nốt mụn trên mặt muội khỏi rồi, sao vẫn còn khóc nhè vậy?”

Mai Tử khóc thút thít, há miệng, sau đó gọi một tiếng “Sở Thất”, những lời còn lại bị nghẹn trong cổ họng, ngoại trừ những tiếng khịt mũi ra, nàng ấy nấc cục một lúc lâu, mới nói ra được một câu: “Mệnh của tỷ, sao lại khổ như thể này?” Nàng thở dài, sau đó nhếch môi lên cười, “Được rồi được rồi, đừng6khóc nữa được không? Tỷ phúc muội rồi, tỷ ăn là được chứ gì? Nhìn khuôn mặt khóc nhè của muối kìa, rốt cuộc là ai đang ngồi lao đây? Người không biết còn tưởng rằng tỷ mới là người đến thăm ngục cơ.”

Sự lạc quan vui vẻ của nàng đã truyền sang cho Mai Tử. Phụt một tiếng, đôi mắt đỏ bừng của Mai Tử cong lên, bật cười.

“Sở Thất, tỷ đừng sợ, gia nhất định sẽ nghĩ cách cứu tỷ ra ngoài.”

Bàn tay bưng hộp gỗ chứa thức ăn khẽ run lên, mặt mày Hạ Sơ Thất tối xuống.

“Khi ăn cơm, có thể đừng nhắc đến người làm người ta không vui không hả?” Mai Tử “a” một tiếng, tỏ vẻ không hiểu, “Sở Thất, có phải tự3hiểu lầm gì không? Gia rất quan tâm tỷ, nghe nói tỷ chưa ăn cơm, gia rất tức giận. Thế là gia kêu Trần thị vệ dẫn muội vào, kêu muội dù thế nào cũng phải bắt tỷ ăn cơm cho bằng được. Đúng rồi, Trần thị vệ còn căn dặn, tuyệt đối không được ăn những thứ trong ngục.” Cho dù thế nào, không ăn đồ của người khác?

Hắn sợ nàng chết rồi thì thấy lương tâm bất an ư? Chân mày Hạ Sơ Thất khẽ cau lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sáng của Mai Tử, nàng nở một nụ cười mỉa mai, dựa người vào tường một cách lười nhác, mở hộp cơm lấy những món ăn đơn giản ở bên trong ra, “Chà, cũng5thịnh soạn quá đấy!”

Mai Tử cười, “Gia nói buổi trưa tỷ ăn quá nhiều thịt, buổi tối phải ăn thanh đạm một chút, nếu không sẽ không tốt cho dạ dày.”

Buổi trưa ăn quá nhiều thịt ư? Trong buổi tiệc nhỏ ở Ngâm Xuân Viện, nàng ăn không thấy mùi vị gì, cũng không biết bản thân mình đã ăn những gì, Triệu Tôn không nhìn nàng sao biết được năng ăn quá nhiều thịt? Vỗ vai Mai Tử, nàng thở dài, “Được rồi, nể tình muội, tỷ sẽ ăn.”

Bưng bát lên, nàng gắp bừa một món ăn.

Nhưng khi vừa đưa đến bên môi, nàng khựng lại. Đôi mắt hệt như mắt hồ ly khẽ nheo lại. Khựng lại một lúc lâu, nàng mới từ từ cho món ăn vào mồm.

Giờ Hợi, mùng hai tháng hai. Đèn đuốc trong điện Cẩn Thân vẫn sáng trưng, những ngọn đèn trên tường toàn bộ chuyển từ màu đỏ sang màu trắng, cây cối xung quanh cũng được ghim hoa trắng, màn cửa cũng đổi hết sang màu trắng thuần, mới chỉ có vài canh giờ ngắn ngủi trôi qua, khắp cả hoàng thành gần như chìm trong sắc trắng tang tóc. Hồng Thái để đột nhiên hạ chỉ “trảm” Sở Thất, quyết định này quá đột ngột, dấy lên sự kinh ngạc và phản đối của gần như tất cả mọi người. Kinh ngạc là vì không nghĩ tới. Còn phản đối là ai nấy cũng đều có lý do của mình. Có người phản đối là vì khó khăn lắm mới bắt được thóp của Triệu Tôn, đang có thể dùng vụ án “Sở Thất mưu sát Thái tử” để làm lớn chuyện, từ đó lần mò sâu hơn bắt được nhiều thóp hơn. Nếu cứ giết người diệt khẩu như thế, thì màn kịch phía sau sao có thể hát tiếp được? Còn có người, tất nhiên là hiểu lão Hoàng đế vì để làm lắng chuyện xuống, mới muốn chém đầu Sở Thất cho xong, tránh phát sinh ra thêm nhiều chuyện, nhưng không có ai thích sự việc kết thúc một cách đơn giản như thế.

Ninh Vương là người kích động nhất, “Phụ hoàng, không thể kết án một cách dễ dàng như thế.” Binh bộ thượng thư Tạ Trường Tấn lập tức tán thành: “Bệ hạ, vị thần cho rằng lời của Ninh Vương điện hạ rất có đạo lý, mưu sát Thái tử là đại tội, phải bắt cho hết toàn bộ vây cánh.”

sử bộ thượng thư Lữ Họa Minh lại không đồng ý, “Thần nghĩ chuyện này nên do bệ hạ quyết định, nên giết Sở Thất”

Một chuyện “giết hay không giết”, từ đầu đến cuối luôn có các ý kiến trái chiều nhau, các bên cũng tạo vây cánh bè phái trước mặt Hồng Thái để. Nhưng ai giao hảo với ai, ai kết bè kết phái với ai thì lại không thể nhìn rõ được từ vẻ bề ngoài. Chuyện trong triều, rốt cuộc nước sâu bao nhiêu, chỉ cần dựa vào chuyện này là đã có thể hiểu sơ được.

Đầu óc Hồng Thái Để quay cuồng, ông ta cứ cau mày, xoa huyệt thái dương của mình. “Lão Thập Cửu, con thấy như thế nào?”

Hôm nay Triệu Tôn rất bình tĩnh. Trong lúc những người khác đang tranh chấp, hắn không hề chen lời vào, bây giờ bị Hồng Thái để gọi tên, ánh mắt lạnh như gió sông tháng Chạp vẫn không hề có chút thay đổi. Hắn suy nghĩ một lúc như hạ một quyết tâm nào đó, phất vạt áo, quỳ ngay ngắn trước mặt Hồng Thái đế.

“Phụ hoàng, nhi thần có một cách có thể chứng minh Sở thất không những không mưu hại Thái tử mà còn thành tâm chữa trị, quả thật có công đối với xã tắc của Đại Yến.” “Ồ, con có cách gì?” Giọng nói của Hồng Thái Để trầm trầm, ánh mắt của những người khác cũng nhìn về phía Triệu Tôn.

Triệu Tôn không đứng dậy, cánh tay bỗng hạ xuống, rút một con dao găm sáng chói từ trong ngực ra, đâm một nhát vào vai trái của mình trong tiếng kêu kinh hãi của mọi người. Trong chốc lát, máu tươi chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cánh tay hắn, cũng rơi xuống tấm thảm họa tiết hoa tròn dưới đất, những tiếng hét thất thanh vang lên ngập tràn cả căn phòng.

“Điện hạ!” “Thập Cửu đệ!”

“Lão Thập Cửu!”

Dưới ánh mắt khó hiểu và kinh ngạc của mọi người, Triệu Tôn vẫn nhìn Hồng Thái để rất thản nhiên, cứ như không biết đau là gì, hắn lại lấy một lọ sứ từ trong ngực ra, nâng lên trong ánh lửa. “Phụ hoàng, đây là máu của Thái tử. Sở Thất đã từng nói, bệnh giang mai có thể truyền từ đường máu, ngoại trừ penicillin ra, những thuốc khác không thể trị khỏi hoàn toàn. Nến nàng ấy mới nghiên cứu penicillin, mục đích là để lấy độc trị độc khắc chế độc của giang mai. Giờ nhi thần mang máu đã bị nhiễm giang mai hòa vào máu của thần, là có thể lấy thân thử nghiệm, lấy chứng phục người.”

Tám chữ cuối cùng, hắn nói rất to, mạnh mẽ khí phách. Nói xong cũng không đợi người khác trả lời, hắn đổ cái lọ kia vào vết thương của mình.

“Xoảng” một tiếng, không đợi hắn hoàn thành xong động tác, chiếc lọ kia đã bị đánh bay ra xa, Hồng Thái để kích động đến mức ngón tay run bần bật, “Giỏi lắm, ngay cả con cũng học được trò ép phụ hoàng con chứ gì? Vì một nữ tử, lão Thập Cửu, trẫm hỏi con, đáng hay không đáng?”

Triệu Tồn dập đầu một cái thật mạnh, trả lời một cách lạnh lùng, “Hồi bẩm phụ hoàng, đáng!” Hồng Thái để nghiến răng, cảm xúc đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, “Được được được, ép trẫm chứ gì? Chỉ dựa vào việc nàng ta mê hoặc nhi tử của trẫm đến mức như thế thì không thể không chết! Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, giết!” Giờ Hợi ba khắc, mùng hai tháng hai.

Trong thiên lao, Hạ Sơ Thất ăn no căng bụng, ợ vài cái liên tục. Nói thật ra, nếu không phải do thời gian và địa điểm không đúng thì nàng cảm thấy đây là những ngày tháng không cần làm gì hết, không cần nghĩ ngợi gì hết, khá là thoải mái. “Chỉ đáng tiếc, đây là bữa cơm cuối cùng rồi!” Một khắc trước, ngục tốt Tiểu Đinh đã truyền tin “chém đầu” tới.