Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 212: Xin chỉ ban hôn, sóng gió xoay chuyển (10)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu ngục tốt kia đang ngủ gật, nghe thấy nàng nói, cậu ta ngáp một cái, thấy hơi thắc mắc.

“Làm gì? Đêm hôm khuya khoắt rồi.”

Khóe môi Hạ Sơ Thất cong lên, nụ cười càng ngọt ngào hơn, lại xòe bàn tay ra với cậu ta, “Tiểu huynh đệ, phiền người tìm cho ta giấy bút, ta cho ngươi năm lượng, thế nào?” Đã bị nàng lừa một lần rồi, ai còn có thể tin nàng được nữa chứ? Tiểu ngục tốt hừ một cái, không thèm để ý đến nàng. Nhưng Hạ Sơ Thất lại mỉm cười, “Thật đấy, ngươi cứ yên tâm. Đợi một lát nữa ta viết xong rồi, người giao thứ đó cho ngục đầu của các ngươi, kêu hắn trình lên bệ hạ và Tấn Vương, đảm bảo Tấn Vương gia sẽ thưởng cho2người rất nhiều bạc, có tin không?”

“Không tin.” Hạ Sơ Thất cười hề hề, “Ta biết ngay ngươi sẽ không tin.” Xem ra không cho đồ thật thì người ta không tin. Nghĩ ngợi một hồi, nàng cúi đầu, sờ chuỗi hạt nam hồng nàng luôn đeo ở eo, lôi nó ra, nhìn ngắm, sờ mó, cuối cùng tháo sợi dây đỏ xuống, đưa hết cho Tiểu Đinh.

“Ngươi biết thứ này không?”

“Không biết.”

Hạ Sơ Thất trợn mắt, nàng mặc niệm cho vốn kiến thức hẹp hòi của cậu ta một lát rồi mới nói tiếp: “Ngươi không biết cũng không sao, chỉ cần người biết nó rất đáng tiền là được. Mang đi cầm cố, ít ra có thể đảm bảo người nhà ngươi có thể ăn no mặc ấm hơn mười năm, thời cơ một khi đã mất8đi thì sẽ không đến nữa đâu, suy nghĩ kỹ chưa?”

Câu nói này quá có sức quyến rũ. Hai mắt tiểu ngục tốt sáng lên, “Thật chứ, không lừa ta nữa?”

Hạ Sơ Thất mỉm cười, nháy mắt với cậu ta. “Ta là người tốt, chưa lừa ai bao giờ.”

Câu này không hề có sức thuyết phục gì cả, tiểu ngục tốt bĩu môi. Khi mang chuỗi hạt nam hồng ra soi dưới ánh đèn, tuy cậu ta không hiểu, nhưng vẫn có thể nhìn ra đó thật sự là một món bảo bối. Cậu ta thấy rất thích, cười híp mặt nhét chuỗi hạt vào ngực rồi rời đi đây vui vẻ.

Không lâu sau, cậu ta mang bút và giấy vào. Hạ Sơ Thất ngồi xếp bằng trên cỏ, nàng nhìn xấp giấy trắng trước mặt, cầm bút lên,6suy nghĩ một hồi rồi khom người xuống, bẻ gãy thân bút, cầm bút như cầm bút máy, bắt đầu viết từng hàng chữ cong cong vẹo vẹo.

Giờ Tý mùng ba tháng hai.

Màn đêm sâu lắng, bao trùm khắp cả thành kinh sư.

Nhưng đêm nay, đã định trước là một đêm không ngủ. Không chỉ trong cung đèn đuốc sáng trưng, mà ngay cả trên đường phố kinh sư cũng đổi đèn. Thái tử mất đi, vào cái thời này, lễ tang và tang phục đều có quy định rất nghiêm ngặt, tất cả đều đi theo quy trình tang lễ, không thể có nửa điểm sai sót. Dựa theo lễ an táng dành cho Thái tử, đầu tiên phải không lên triều ba ngày, do truyền nhân của Hàn Lâm Viên viết tê văn, thụy sách văn, khoảng3chí văn, rồi đến công bố tạo cờ, quan viên Khâm Thiên Giám bói ngày hạ táng. Sau đó, tất cả các văn võ bá quan trong kinh đều phải mặc tang phục bái tổ, để tang ba ngày, khóc than ba ngày. Ngoài những điều trên, tất cả quân dân trong kinh còn phải mặc đồ trắng năm ngày.

Trong cái đêm không thể chợp mắt này, mây đêm dày đặc che đi bầu trời không quá sáng sủa. Ninh Vương Triệu Tích khoác lên mình một bộ đồ tang, chắp tay ra sau lưng, đứng ở cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn một bầu trời đen vô tận, lại bước vài bước thẫn thờ đi qua đi lại trong phòng.

“Tam ca, không thể đợi thêm nữa.” Triệu Khải mặc giáp đứng sau lưng y, “Quyết định của phụ5hoàng đã rành rành ra đó. Người không điều tra chuyện Miên Hoàn bị hạ dược, rõ ràng là vì muốn bảo vệ Miên Trạch. Người giết Sở Thất, không tính số Triệu Thập Cửu cũng là vì muốn bảo vệ hắn. Tam ca, huynh không nhìn ra sao? Trong mắt phụ hoàng, chúng ta vốn chẳng phải là thứ gì hết. Hiện tại cờ đã đánh đến nước này, thắng bại chỉ nằm trong một bước.”

Hai tay chắp sau lưng của Triệu Tích siết chặt lại, “Lão Lục, tim của ta đập rất nhanh.”

Mí mắt Triệu Khải giật nhẹ: “Tam ca, kẻ làm đại sự không thể để ý những tiểu tiết vặt vãnh được. Đệ đã không sợ đi theo huynh sẽ làm liên lụy đến người nhà thì há cờ gì huynh vẫn cứ do dự không quyết đoán?”

“Lục đệ, đệ thật sự không sợ thân bại danh liệt ư?”

“Tam ca, đệ đã chịu đựng đủ những ngày tháng sống dưới quyền người khác rồi, đợi đến khi huynh thống nhất thiên hạ thì tấn phong độ làm Đại tướng quân, cho đệ thỏa mong ước chấp chưởng thiên quân vạn mã trong thiên hạ, mở rộng bờ cõi cho huynh, bảo vệ giang sơn Đại Yến cho huynh, dưới một người trên vạn người, đó là một cảm giác thống khoái cỡ nào đây!”

Nghe hắn ta nói chắc như đinh đóng cột như thế, Triệu Tích cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Lục đệ, một khi chuyện bất thành, đệ và ta sẽ không còn đất chôn thây.”

Triệu Khải cau mày, “Tam ca, phần thắng rất lớn. Giờ đây Cẩm Quân đang nằm trong tay đệ, còn về tam đại quân doanh ở trong và ngoài kinh sư, có thứ kia trong tay huynh thì còn có gì khó khăn nữa đâu?”

Triệu Tích yên lặng một lúc lâu, cuối cùng y siết tay, “Lão Lục nói có lý, để mất ngày hôm nay, đợi mọi thứ đầu ra đấy, nếu phụ hoàng hạ chỉ tấn phong Triệu Miến Trạch hoặc người khác thành Thái tử thì chẳng khác nào ta đã tốn công lên kế hoạch, may giá y cho người khác ư?” “Tam ca, làm đi!” Triệu Khải nói rất hùng hồn, hắn ta bước lên trước một bước, nắm chặt tay của Triệu Tích. Trong tay hắn ta là một miếng lệnh bài có thể điều động Cấm Quân, “Tam ca, huynh dẫn theo người vào cung, đệ thủ các cổng thành lớn, hộ tống cho huynh.”

“Được, đệ đệ tốt. Một khi ta thành công thì sẽ không bạc đãi đệ.”

“Đệ vĩnh viễn nguyện trung thành với Tam ca.”

Giờ Sửu, mùng ba tháng hai. Đêm đã rất khuya, sương tan đi, nhưng trời vẫn còn se lạnh. Đông Noãn các, cung Càn Thanh, chỉ có Hồng Thái đế và Triệu Tôn.

Trong màn sương lượn lờ, có một tiểu thái giám mặc trang phục của nội thị vội vàng cầm theo một cuộn giấy bước vào bên trong, y giáo cuộn giấy ấy vào tay Thôi Anh Đạt đang đứng hầu ở ngoài cửa. Cuộn giấy ấy được truyền ra từ trong thiên lao, sau khi truyền qua nhiều tay nhiều người mới truyền được đến đây. Thôi Anh Đạt suy nghĩ một lúc, khom người bước vào bấm báo Hồng Thái để.

Bên trong cuộn giấy ấy có hai tờ, lần lượt là “Gửi riêng cho Hoàng đế bệ hạ”, “Gửi riêng cho Tần Vương điện hạ”. Hồng Thái để ho khan một tiếng, đưa tấm “Gửi cho Tấn Vương điện hạ” cho Triệu Tôn, rồi ông ta nhìn tờ giấy trong tay mình.

Chữ viết xấu thật. Nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

“Bệ hạ, thảo dân bất tài, nhưng cũng biết mạng của Thái tử điện hạ liên quan đến giang sơn xã tắc. Từ trước đến nay, thảo dân một lòng một dạ trị liệu cho Thái tử, trời xanh có thể chứng giám. Giờ đây lại xảy ra chuyện này, tuy không phải là mong muốn của thảo dân, nhưng thảo dân nhận tội. Chỉ có điều penicillin do một mình thảo dẫn điều chế, bởi vì trước đó đã từng đánh tiếng với Tấn Vương điện hạ, không cho phép bất kỳ ai vào trong quan sát. Vì thể không chỉ Tấn Vương không biết đến chuyện này mà tất cả mọi người trong phủ Tấn Vương cũng không biết trong phòng nghiên cứu chứa thứ gì, kính xin bệ hạ minh xét. Thảo dân biết bệ hạ là minh quân, chắc chắn sẽ không lạm sát người vô tội. Thảo dân Sở Thất kính thưa.”

“Hay cho một nữ tử giảo hoạt!” Ông ta cau mày, hừ mạnh, vỗ tờ giấy xuống bàn. Triệu Tổn đang ngồi đối diện với ông ta, nhìn những dòng chữ xấu xí quen thuộc, tay hắn hơi run lên. “Gặp một người cần một giây, quen biết một người cần một phút, thích một người cần một tiếng, hận một người cần một ngày, nhưng muốn quên đi một người lại cần cả đời. Người ta thường nói không bao giờ hối hận khi gặp ai đó, nhưng nếu ta có thể lựa chọn thì ta thà không gặp chàng ở bờ sông Thanh Lăng ấy, thà rằng ánh trăng ở sông Thanh Lăng có thể sáng hơn, để ta có thể nhìn rõ, thà rằng chưa bao giờ tin câu chuyện về viên dạ minh châu kia, thà rằng chưa bao giờ ăn bữa cơm chặt đầu của chàng. Thế nên khi nghe nói con người thường để lại một câu vào lúc sắp chết, để cho người còn sống nhớ hoài không quên thì ta cũng muốn để lại cho chàng một câu: Triệu tiền nhân, cút mẹ ngươi đi, ông đây thấy hối hận muốn chết, kiếp này không gặp, không, đời đời kiếp kiếp đừng gặp lại nữa. (Đính kèm: Nợ ngục tốt Tiểu Đinh một trăm lượng, nhớ trả giùm ta.)” Khóe miệng Triệu Tôn co giật, hắn vò mảnh giấy, khẽ híp mắt lại. Sau đó, hắn quỳ xuống trong ánh mắt dò xét của Hồng Thái để.

“Phụ hoàng, nhi thần vẫn còn một chuyện cần bấm tấu.”

Chân mày của Hồng Thái để cau chặt hơn, “Nói.”

Triệu Tôn nhìn ông, cất tiếng nói bình thản, “Phụ hoàng, nhi thần đã giấu giếm người!”

“Chuyện gì?”

“Sở Thất, nàng ấy đã mang thai hài tử của nhi thần từ lâu rồi.” Lão Hoàng đế chấn kinh, cánh tay kích động đến mức hất tấm giấy trên bàn rơi thẳng xuống đất, “Con nói gì?”

Sắc mặt của Triệu Tôn không đổi, nhưng ánh mắt lại sáng như trắng, “Nhị thần đáng chết! Bởi vì thân phận của Sở Thất thấp kém, nên nhi thần vẫn luôn không dám bẩm báo với phụ hoàng. Khi còn ở huyện Thanh Cương, nhi thần đã thu nhận nàng ấy, chuyện nàng ấy mang thai đứa con của nhi thần, nhi thần cố ý che giấu sự thật, nhưng cũng có rất nhiều người biết, phụ hoàng điều tra là biết ngay. Giờ đây vì để giữ tính mạng của nàng ấy, giữ tính mạng của đứa bé, thần không dám giấu giếm nữa.”

Mặt mày lão Hoàng đế nặng nề, “Thật chứ?” “Thật ạ.”

“Lão Thập Cửu à lão Thập Cửu...” Hồng Thái để chỉ vào hắn, tức giận không nói nên lời, còn Triệu Tôn thì vẫn bình tĩnh thản nhiên.

“Xin phụ hoàng giáng tội, nhưng cho dù thế nào, Sở Thất cũng đang mang thai dòng dõi hoàng thất, sợ là sẽ không chịu được vất vả trong lao tù, kính xin phụ hoàng nể tình con cháu hoàng gia, tha cho Sở Thật lần này. Sau này nhi thần sẽ dẫn theo nàng ấy rời xa kinh sư, đi đến Bắc Bình, sẽ không để người ta lời ra tiếng vào nữa.”