*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ không biết rốt cuộc nam nhân đang chìm trong hôn mê kia có biết trên đời này, người phụ nữ sợ hắn ta chết nhất, không muốn thấy hắn ta chết nhất, quan tâm tới hắn ta nhất chính là Lý Mạc hay không? “Ngươi là ai?” Cuối cùng Ô Nhân Tiểu Tiểu cũng nhìn sang Lý Mạc đang giả nam trang, vẻ mặt hồ nghi, giọng điệu cực kỳ tò mò, “Tại sao người lại quan tâm tới ca ca của ta như thế?” Hạ Sơ Thất cong môi cười, muốn làm Lý Kiều ghê tởm, bất chấp sự dặn dò của Lý Mạc, móc từ trong ngực ra miếng ngọc bội uyên ương mà nàng ta đã dặn là xong việc mới đưa cho Lý Kiều, huơ huơ trước mặt Ô Nhân Tiểu Tiểu, cười tủm tỉm nói, “Ô Nhân2công chúa, nhìn xem đây là gì nào? Nàng ấy là ai, không cần ta phải giải thích nữa đúng không?”
Tất nhiên Ô Nhân Tiểu Tiểu đã từng nhìn thấy nửa miếng ngọc bội mà Cáp Tát Nhĩ coi như bảo bối kia
Hiện giờ nhìn thấy một nửa khác, miệng nàng ta lập tức tròn xoe như chữ “o”, nhìn chằm chặp vào Lý Mạc không rời
Mà khi Lý Kiểu nhìn thấy miếng ngọc bội thì trong ánh mặt lại toát ra sự khủng hoảng tột độ, âm thầm lùi về sau một bước nhỏ.
ô Nhân Tiếu Tiếu vô cùng khiếp sợ, còn lẩm bẩm tự nói, “Thảo nào, trước kia ta cứ không hiểu tại sao ca ca ta lại đối xử tốt với Lý Kiều, thì ra là thế, thì ra là thế này...” Dứt lời, nàng ta liền nhìn thoáng9qua Lý Mạc, lại liếc mắt nhìn sang gương mặt trắng bệch của Lý Kiều với vẻ vui sướng khi thấy người xui xẻo, làm động tác “mời”
“Việc này không nên chậm trễ, vào gặp ca ca ta đi.”
Trời đã sang xế chiều, ánh sáng trong phòng lờ mờ
Nến cắm trên giá tản ra ánh sáng mỏng manh, người nào vừa bước vào phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc nồng đượm.
“Ca!”
ô Nhân Tiêu Tiêu là người đầu tiên nhào lên.
“Ca, huynh sao rồi?”
ô Nhân Tiểu Tiểu lay người, rèm giường hơi động, Lý Mạc híp mắt, nhìn bóng dáng quen thuộc nằm trên giường từ xa
Không còn là chàng thanh niên như trăng thanh gió mát trên núi Khung Lung ngày nào nhưng vẫn tuấn dật giống như diều hâu trên cao nguyên Mạc Bắc vô tận
Y gầy đi nhiều, mũi6càng cao, hốc mắt càng trũng sâu, mối mím chặt, hơi mỏng, nhìn qua thấy cực kỳ vô tình, gương mặt thon gọn đi không ít, đường cong vẫn như cũ nhưng cơ thể lại bị băng bó như một cái bánh lớn.
Phong hoa vẫn còn, hơi thở lại không.
Hai mắt y nhắm chặt, không nhìn thấy nàng ta, cũng sẽ không biết là nàng ta tới rồi
Y đã mất đi ý thức, trên người không còn quang mang sắc bén vạn trượng nữa, nét mặt bình thản, giống như chỉ đang ngủ say
Nàng ta không tiến lại gần, chỉ đứng nhìn từ xa
Nếu không phải khi ngã xuống thành có binh lính chắn cho, chỉ sợ giờ phút này chẳng cần nàng ta tới cứu nữa, hai người có muốn gặp lại thì phải chờ trên đường tới hoàng tuyển
Không, đường xuống0hoàng tuyền cũng không gặp được
Hạ Sơ Thất không khách khi ngồi xuống ghế cạnh mép giường của Cáp Tát Nhĩ, bắt mạch cho y, nàng im lặng một lúc, đẩy Ô Nhân Tiêu Tiêu ra, lật mí mắt y lên, trong lòng tính toán rồi nhíu mày nhìn Lý Mạc
“Lấy kim châm ra đây.” Khi tới A Ba Ca, nàng đã chuẩn bị một vài món đồ chữa bệnh
Kim châm ở thời kỳ này tất nhiên không phải bằng vàng mà bằng đồng thau, kém xa với kim châm cứu bằng thép cứng của đời sau
Nàng nhận lấy chẩm từ tay Lý Mạc, thuận tiện hơi bóp nhẹ tay nàng ta để an ủi
Sau đó, nàng ngồi xuống mép giường, nín thở ngưng thần bắt đầu đẩy châm vào các huyệt vị bách hội, phong trì, phong phú, ấn đường, đâm châm7vào rồi liền khẽ về một chút, giữ kim trong một thời gian nhất định rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Các ngươi đều lui xuống đi, Ô Nhân công chúa ở lại giúp ta.” Hiện giờ có ô Nhân Tiêu Tiêu ở A Ba Ca rồi, Hạ Sơ Thất không cần nhờ Lý Kiều nữa, trực tiếp qua cầu rút ván, căn bản không thèm để ý tới nàng ta, chỉ nói với Lý Mạc, “Biểu tỷ, đi chuẩn bị cho muội một ít nước sôi
Nướng cam thảo, khổ tham, ngưu bảng tử, xà sàng tử..
tán nhỏ, sao lên, dùng tiêu độc bên ngoài
Mặt khác, lấy hà thủ ô, vấn ti tử, cẩu kỷ tử, đồng tật l..
sắc lên để uống.”
Thường xuyên ra vào Sở lương y ở phủ Tấn vương, Lý Mạc cũng từng theo nàng một thời gian, phối hợp giúp nàng làm một chút việc vặt phụ trợ cho chữa bệnh nên cực kỳ thuận tay
Nhìn Hạ Sơ Thất như đã tính được hết mọi việc rồi, nàng ta thở phào một hơi nhẹ nhõm, gật đầu
Hạ Sơ Thất không khách khi nhìn về phía Ô Nhân Tiêu Tiêu
“Ngươi phái người dẫn tỷ ấy đi lấy thuốc đi.” Lý Kiều không muốn bị bọn họ đuổi đi nên căng da đầu, nói, “Biểu muội, ta có thể ở lại giúp muội.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Không cần, Kiều phu nhân ngươi cũng có nhiệm vụ đấy
Ngươi ra bên ngoài canh giữ đi, nếu có ruồi muỗi bay vào thì người giúp ta đuổi chúng đi.” Rất nhanh, trong phòng ngoài Cáp Tát Nhĩ đang nằm yên không nhúc nhích ra thì chỉ còn lại Hạ Sơ Thất và Ô Nhân Tiêu Tiêu
Hạ Sơ Thất bảo nàng ta xoay người Cáp Tát Nhĩ giúp để tiện châm cứu, sau đó vừa về châm, vừa giống như lầm bầm lâu lâu, thấp giọng nói: “Ô Nhân công chúa, ta đã giúp người ở cửa ải Lư Long đúng không?” Mấy chữ cửa ải Lư Long quả thực chẳng khác nào lời nguyền với Ô Nhân Tiêu Tiêu
Sắc mặt nàng ta trầm xuống, khó chịu “ừ” một tiếng
“Ngươi muốn ta làm gì?”
“Thông minh.” Hạ Sơ Thất không nhìn nàng ta, mà vẫn chăm chú nhìn tay mình,“Ta cần người giúp một chuyện.”
Một canh giờ sau
Hạ Sơ Thất châm cứu trên khắp cơ thể của Cáp Tát Nhĩ, lại cho y uống mấy viên thuốc nàng tự phối nhưng y vẫn không tỉnh lại, nhìn chẳng khác nào lúc bình thường, điều này làm cho mọi người vốn đang vô cùng hy vọng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.
“Rốt cuộc là ca của ta có thể tỉnh lại không?” Đây là tiếng của ô Nhân Tiêu Tiêu, giọng điệu nàng ta vừa nóng nảy lại vừa thấp thỏm
“Biểu muội, rốt cuộc muội có ý gì hả? Bận việc lâu như thế, tại sao chàng lại chẳng có nửa điểm khởi sắc vậy?” Đây là giọng nói nửa chất vấn, nửa lo lắng của Lý Kiều
Từ đầu tới cuối, Lý Mạc không hỏi một câu gì, nàng ta chỉ lặng lẽ chuẩn bị tốt những đồ mà Hạ Sơ Thất cần, yên lặng phối hợp, yên lặng đứng ở một bên, an tĩnh gần như không tồn tại
Nhưng Hạ Sơ Thất biết, người lo lắng nhất là nang ta.
“Các vị!” Hạ Sơ Thất nhìn mọi người trong phòng một vòng, dường như rất khó mở miệng, giọng điệu nghiêm trọng, “Theo sự chẩn bệnh ban đầu của tai hại, tình hình hiện tại của thái tử điện hạ là đang bị sốc do mất máu
Cái gì gọi là sốc do mất máu? Đó là khi người ta bị mất máu quá nhiều trong một thời gian ngắn mà không được bổ sung máu kịp thời...”
“Muội chỉ cần nói làm sao để chữa trị là được.”
Lý Kiều ngắt lời nàng, có vẻ mất kiên nhẫn.
Hạ Sơ Thất khu một tiếng, nhìn nét mặt chột dạ của nàng ta, cũng không hề giải thích, chỉ nói: “Hiện tại ta đang dùng kim châm khơi thông kinh mạch cho ngài ấy, lại bổ sung thêm thuốc để trị liệu..” Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt chờ mong, nàng bất đắc dĩ nhún vai, “Nhưng hiển nhiên như vậy là không đủ
Mạch của ngài ấy quá yếu, muốn cứu ngài ấy thì cần phải truyền máu ngay lập tức
Bằng không, chỉ sợ không sống nổi ba ngày.” “Truyền máu, truyền như thế nào?” “Dùng ống làm bằng lông ngỗng đã khử trùng.” Nàng không hề hoang mang, giải thích rất thật tình, “Ý của truyền máu chính là dùng ống lông ngỗng truyền máu từ người này sang người kia để bổ sung máu cho họ
Nhưng người có thể truyền máu cho người bệnh này không phải ai cũng có thể” “Vậy thì cần phải như thế nào?” Hạ Sơ Thất không trả lời ngay mà cố ý tỏ ra bí ẩn
Tất nhiên nàng không thể nào giải thích cho họ hiểu về nhóm máu được, chỉ nghiêm mặt nói từng câu từng chữ vô cùng hoang đường, “Theo y điển độc nhất vô nhị của ta ghi lại, người truyền máu và người nhận máu phải là nam nữ từng có quan hệ da thịt
Người nam từng nhập thể vào người nữ, lẫn vào huyết mạch nền máu hai người sẽ tự tương hợp, không sinh ra phản ứng đông máu
Nếu không có quan hệ da thịt thì không chỉ không thể cứu người, ngược lại còn làm người ta đông máu mà chết, thế nên Tổ sư gia của ta từng nói, khi dùng biện pháp này thì phải vô cùng cẩn thận...”
Hạ Sơ Thất nói vô cùng nghiêm túc nhưng sống lưng đã đầm đìa mồ hôi
Nàng đoán có lẽ tất cả những người theo nghề y trong năm ngàn năm lịch sử Trung Hoa đều đang trợn mắt hung dữ nhìn nàng, ai cũng chỉ muốn bóp chết nàng cho xong.
Mọi người ở trong phòng vô cùng sửng sốt, nhưng ai cũng tin lời nàng nói
Hạ Sơ Thất khẽ cong môi theo thói quen, tầm mắt đảo qua đảo lại giữa hai người Lý Kiều và Lý Mạc, “Hai người ai lên đây? Ta phải nhắc nhở nhé, truyền máu cực kỳ nguy hiểm đấy, phải cắt tĩnh mạch ra, tính mạng của người truyền máu rất có thể sẽ bị nguy hiểm.”
Nàng nói những lời vô cùng hoang đường nhưng lại chẳng ai cảm thấy hoang đường cả
Sắc mặt Lý Kiều trắng bệch, sau một lúc lâu cũng không nói gì
Hạ Sơ Thất cười lạnh, với cái dáng vẻ này của nàng ta mà cũng dám xưng là yêu ư?
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, Lý Kiều ngơ ngác tại chỗ, không dám to gan đứng ra thử một lần
Chỉ có Lý Mạc tiến lên một bước, nhìn thoáng qua người đàn ông không nói cũng không nhúc nhích đang nằm trên giường, con ngươi sâu thẳm
“Để ta.”
Gió Bắc bên ngoài gào thét, tuyết trắng sáng trong như ánh trăng
Trong phòng, nên được châm sáng bừng lên, lửa than phát ra ánh sáng màu đỏ rực
Hết thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, Hạ Sơ Thất cho mọi người ra ngoài xong, liền dùng nước sôi đã được chuẩn bị từ trước để tiêu độc cho Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ, đưa mắt nhìn nàng ta.
“Tỷ thật sự không sợ chết sao? Làm chuyện này thật sự sẽ chết đấy.”
Cánh tay Lý Mạc đã vươn ra rồi lại bị rút về.
Hạ Sơ Thất ngẩn ra
Sợ rồi sao?
Không ngờ, nàng ta lại lập tức đứng lên, ngồi xuống bên giường Cáp Tát Nhĩ, yên lặng ngắm y một hồi, chậm rãi vươn tay ra xoa lên hai hàng lông mày đang nhíu chặt của y, còn có cái cằm đầy râu ria không được cắt tỉa, không nói một lời nào
Hoặc là, nàng ta đang lặng lẽ nói trong lòng lời gì đó, nhưng chẳng ai biết cả
Một lúc lâu sau, đến tận khi bấc đèn nổ “bụp” một cái, nàng ta mới giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn Hạ Sơ Thất
“Được rồi, bắt đầu đi.” Từ ngày đầu tiên Hạ Sơ Thất biết Lý Mạc tới nay, sắc mặt nàng ta vẫn luôn tái nhợt
Nhưng vào một khắc này, khi nàng nói với Lý Mạc rằng có thể nàng ta sẽ chết, cũng không biết là do ánh nến hay bởi lý do gì, nàng lại phát hiện vẻ mặt Lý Mạc hồng ửng lên một cách khác thường
Nàng thở dài, không đành lòng nhìn nữa.
“Biểu tỷ, bắt đầu thôi.” Hạ Sơ Thất kéo tay nàng ta tới, nhìn thoáng qua thì đột nhiên sửng sốt
Nàng ta không còn là tiểu quận chúa của phủ Hàn quốc công trên núi Khung Lung nữa
Tay nàng ta không còn trắng nõn như ngọc, trên tay đã đầy vết chai do trường kỳ cầm kiếm luyện võ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy cực kỳ đau lòng và chua xót.