Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 364: Bởi vì quan tâm, nên mới tàn nhẫn (11)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nàng ta tin Hạ Sơ Thất từ đầu tới cuối, không hề nghi ngờ một chút nào

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, ánh mắt Hạ Sơ Thất nheo lại, thầm than trong lòng.

Biểu tỷ, tỷ tin tưởng muội toàn tâm toàn ý, thì muội sẽ trả lại cho tỷ một đoạn nhân duyên tốt

Hôm sau, khi mặt trời dâng lên, tuyết đọng chưa kịp tan ra, Hạ Sơ Thất tận chức tận trách canh giữ một đêm bên cạnh giường của Cáp Tát Nhĩ, gật gà gật gù

Nàng nhìn ánh dương le lói bên cửa sổ rồi ngáp một cái, đột nhiên thấy ngực Cáp Tát Nhĩ phập phồng.

“..

Mạc Nhi..

Mạc Nhi...”

Y đang nói gì vậy? Nàng nhíu mày, không nghe rõ lắm, hơi ghé tai xuống thấp một chút

Lần này thì nghe rõ ràng, y đang gọi “Mạc Nhi”

Haizz, vốn tưởng y là một gã nam2nhân khốn nạn, không ngờ cũng là loại si tình

Hạ Sơ Thất quan sát người đang nửa hôn mê này, không nói nhiều lời, tiếp tục châm cứu cho y, đây là lần thứ hai

Lần này y tỉnh lại rồi, nhưng còn chưa mở to mắt đã lại nặng nề chìm vào giấc ngủ

Trước đó Lý Mạc uống chén thuốc của nàng nên đã chìm vào hôn mê, đang nghỉ ở phòng khách do ô Nhân Tiêu Tiêu sắp xếp

Hiện giờ trong căn phòng của Cáp Tát Nhĩ này, ngoài Giáp Nhất một tấc không rời thì chỉ có Lý Kiều và ô Nhân Tiêu Tiêu.

Nhân Tiêu Tiêu nhìn nàng, hồi hộp hỏi: “Ca ta không sao rồi đúng không?” Hạ Sơ Thất cười an ủi: “Tất nhiên rồi, bằng không chẳng phải là uổng phí máu của tỷ ta hay sao?” Nghe thấy nàng đảm bảo9như vậy, Ô Nhân Tiêu Tiêu liền vui vẻ

Đôi mắt to chớp chớp, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập cảm kích, “Ngươi đã cứu ca ca của ta, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi.”

“Nói báo đáp làm gì chứ, ta là hạng người như thế sao?” Hạ Sơ Thất vui vẻ đáp, sau đó lại quay đầu nhìn Cáp Tát Nhĩ đã bị nàng châm cứu cho ngất xỉu đi, cười gian xảo, “Ta chỉ cần ca ca của người bảo đáp thôi.”

Lời vô sỉ kiểu này cũng chỉ nàng mới nói được thôi.

Nhân Tiêu Tiêu hoàn toàn bại trong tay nàng

Nhìn hai người nói chuyện qua lại, thần sắc Lý Kiều đang ngồi canh giữ bên mép giường càng thêm lo lắng, sắc mặt tái mét như ma nữ, móng tay dài cắm vào trong da thịt mà vẫn6chẳng biết đau, “Biểu muội.” Hạ Sơ Thất: “Có việc gì?” Lý Kiều nở nụ cười gượng gạo, “Muội có thể ra ngoài một chút không, ta có việc muốn nói với muội.” Hạ Sơ Thất liếc nhìn Cáp Tát Nhi đang nằm trên giường, đưa ánh mắt ra hiệu cho ô Nhân Tiêu Tiêu rồi đi nhanh theo Lý Kiểu ra ngoài, khoanh tay tức giận nhìn nàng ta, “Chuyện gì, nói đi?” “Chàng có thể tỉnh lại không?” Lý Kiều hỏi.

Vừa rồi ta đã nói rồi.” “Vậy tỷ của ta..

tỷ ấy liệu có bị làm sao không?” “Tất nhiên là không, có ta ở đây, không ai chết được.” Hạ Sơ Thất nói cực kỳ nghiêm túc, ném cho Lý Kiều đang tỏ vẻ không tin vào y thuật của mình một ánh mắt khó chịu

Quả nhiên, nghe nói Lý Mạc “mất máu quá nhiều0nên bị hôn mê” còn có thể tỉnh lại, thần sắc Lý Kiều liền thay đổi

Nàng ta chần chừ một chút, đột nhiên đầu gối khuỵu xuống, quỳ trước mặt nàng

“Biểu muội, ta có việc muốn nhờ.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, cũng không bảo nàng ta đứng lên, chỉ cười nhạo báng

“Được, ta chuẩn, ngươi cầu xin ta đi.” Môi Giáp Nhất co giật.

Lý Kiều sửng sốt, lúc này mới bừng tỉnh, lắp bắp nói, “Có lẽ tỷ của ta cũng đã nói với muội một chút..

một chút chuyện về ba người bọn ta rồi

Ta biết chuyện này là do ta không đúng, là ta có lỗi với tỷ ấy

Nhưng muối thấy đấy, tình đã đến, ai cũng không khống chế được

Ta yêu Cáp Tát Nhĩ, ta không thể mất đi chàng ấy...”

Hạ Sơ Thất cười, “Rồi sao?”

Trong con người của Lý Kiều tràn ngập cầu7xin, “Biểu muội, sau khi Cáp Tát Nhi tỉnh lại, muội có thể đừng nói với chàng ấy rằng tỷ của ta đã tới, để chàng yên tâm dưỡng thương, không bao giờ phải khổ sở vì tỷ của ta nữa có được không?”

Lời không biết xấu hổ như thế, người bình thường sao có thể mở miệng “xin” được, lại còn “xin” với vẻ ấm ức như thế, thương tâm như thế nữa chứ, như thể cả thế giới đều mắc nợ ả ta vậy

Hạ Sơ Thất nhếch môi cười cực kỳ tà ác.

“Làm thế thì ta được lợi gì chứ?”

Thấy nàng nhắc tới “lợi”, sắc mặt Lý Kiểu lập tức tươi tắn hẳn.

“Muội muốn được lợi gì?”

Hạ Sơ Thất liếc nhìn ả ta với vẻ khó xử, nàng quay đầu nhìn Giáp Nhất.

“Ông chủ Giáp, ngựa của ta có thể chở được bao nhiêu vàng bạc?” Giáp Nhất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó xụ mặt trả lời, “Đại khái là mấy trăm lượng cũng không thành vấn đề.”

“Tốt.” Hạ Sơ Thất chớp chớp mắt nhìn Lý Kiểu, bộ dạng lòng tham không đáy, “Kiều phu nhân à, chuyện người nói, ta có thể làm được

Dù sao biểu tỷ của ta cũng không cần Cáp Tát Nhĩ, tặng cho người làm nhân tình cũng không sao

Như vậy đi, ngươi cho ta bốn trăm lượng vàng, ta sẽ không nói cho y biết.”

Bốn trăm lượng vàng không khác nào ép giá lên trời

Lý Kiều ngây ra như phỗng, “Ta..

không có nhiều như thế.”

Hạ Sơ Thất liếc nhìn nàng ta, cực kỳ thất vọng, “Ngươi làm sủng thiếp bao nhiêu năm như thế, vậy mà ngay cả bốn trăm lượng vàng cũng không có à, xem ra y cũng chẳng yêu chiều cho lắm nhỉ?” Nàng lại dè bỉu Lý Kiều một trận, sau đó tỏ vẻ tốt bụng xua tay, “Thôi bỏ đi, ai bảo hai chúng ta là họ hàng chứ? Ta là người mềm lòng, giảm cho ngươi nửa giá vậy nhé, hai trăm lượng không thể ít hơn đâu, đây là giá bà con rồi đấy

Còn dám bớt tiền, ta sẽ nói hết với Cáp Tát Nhĩ, bao gồm...”.

Nàng cười khinh thường rồi bước lên một bước, ghé lại bên tai Lý Kiều.

“Một đao bên vực núi kia.”

Hai trăm lượng vàng đổi lấy một cuộc sống an yên vui vẻ, tất nhiên là ai cũng bằng lòng rồi, nhưng Lý Kiều thật sự không thể lấy ra ngần đó của cải được

Nghĩ đến điều này, ả lại căm ghét Ô Nhân Tiêu Tiêu, nếu không phải đột nhiên & Nhân Tiểu Tiểu tới A Ba Ca thi ả chỉ cần chờ sau khi xong chuyện, nói ra rằng những kẻ này là gian tế Nam Yến, thể thì căn bản chẳng cần phải tự mình ra tay làm gì nữa.

Vốn dĩ ả đã định qua cầu rút ván rồi

Không ngờ, Hạ Sơ Thất lại phá hủy cây cầu ấy trước.

Ngẫm nghĩ một chút, Lý Kiều hơi nâng cái cằm xinh đẹp lên, híp mắt nhìn Hạ Sơ Thất, “Ta có thể đưa cho ngươi hai trăm lượng, nhưng trước tiên người phải thể độc đã

Thế là vĩnh viễn không nói một chữ dư thừa nào trước mặt Cáp Tát Nhĩ.”

“Thể độc á?”

Hạ Sơ Thất bĩu môi, nhìn về phía Giáp Nhất, “Hình như thế này rất khủng khiếp nhỉ?” Giáp Nhất gật đầu, “Khủng khiếp.”

Hạ Sơ Thất tỏ vẻ do dự, sờ mũi, lầm bầm một câu, “Rốt cuộc ta có nên thể hay không nhỉ?” Rồi không chờ Giáp Nhất trả lời, nàng lại cười hì hì, đè nặng giọng nói, “Được, chẳng phải chỉ là thể độc thôi sao? Ta thề! Nghe cho rõ nha, nếu ta nhắc tới nửa chữ ở trước mặt Cáp Tát Nhĩ...”

“Không!” Lý Kiều ngắt lời nàng, sửa đúng, “Chuyện bất lợi với Lý Kiều.”

“Được được được, theo ngươi, ta thể tuyệt đối không nhắc tới chuyện bất lợi với Lý Kiều ở trước mặt Cáp Tát Nhĩ, nếu không thì trời sẽ phạt ta, sét sẽ đánh chết ta, vàng bạc châu báu tới đè chết ta, còn có cái gì càng độc hơn, ngươi có muốn làm mẫu trước không?” Nàng nói cực kỳ nhẹ nhàng, nhìn Lý Kiều cười tủm tỉm, dáng vẻ rất chân thành.

“Đủ rồi.”

Lý Kiều hơi mỉm cười, gương mặt cũng tươi tỉnh hơn.

Hai bên “ăn nhịp với nhau”, Lý Kiều đi chuẩn bị tiền, Hạ Sơ Thất quay về phòng bệnh, Cáp Tát Nhi vẫn còn đang hôn mê, Ô Nhân Tiêu Tiêu đi làm việc mà nàng đã dặn dò

Trong phòng chỉ có hai tiểu tỷ trông giữ

Hạ Sơ Thất ngồi xuống mép giường, đưa tay kiểm tra mạch đập của Cáp Tát Nhĩ, nhíu mày ngẫm nghĩ một chút rồi ngoắc đầu ngón tay với Giáp Nhất

“Ai, ta làm người quá lương thiện, có đúng không?” Giáp Nhất gật đầu khẳng định, “Đúng vậy.”

Hạ Sơ Thất cười, “Nếu như nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp thì chắc có lẽ tòa tháp ta xây phải chạm tận trời xanh rồi, chắc chắn sẽ được báo đáp tốt đúng không? Mấy cái chuyện xui xẻo như thiên lôi đánh chết, vàng bạc đè bẹp đầu chắc chắn sẽ không đến phiên ta, có đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Thế nên hai trăm lượng vàng, có phải là quá ít rồi không nhỉ?”

“Đúng thế.”

Nói nửa ngày cũng chẳng thấy hắn ta phun ra được một từ mới mẻ nào, Hạ Sơ Thất chán không buồn nói

Nàng trừng mắt với hắn ta một cái, sau đó lại cười, “Này ông chủ Giáp, ngươi có thể đứng nhìn ta chằm chằm thể được không, đi theo dõi người kia cho ta đi, có được không?”

Giáp Nhất trả lời nghiêm túc, “Điện hạ đã dặn dò, ta chỉ có thể theo sát người.” Hạ Sơ Thất ai oán kêu một tiếng, lại rũ đầu xuống

Nói chuyện với một gã “người máy” quả thực là một chuyện rất buồn khổ, chẳng khác nào tủ tài gặp nhà binh, có lý cũng không cãi được, thể là nàng quyết định ngậm miệng cho xong

Không bao lâu sau, tiểu thị nữ của Lý Kiều tới, thầm nói vào tai nàng mấy câu, ánh mắt Hạ Sơ Thất sáng lên, gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó lười nhác vươn vai đi ra ngoài

Hai trăm lượng hoàng kim không phải con số nhỏ, huống chi lúc này đang ở A Ba Ca, không phải Cáp Lạp Hòa Lâm

Quả nhiên, Lý Kiều bận bịu cả buổi cũng không thể gom đủ con số đó, một cái hòm gỗ là tất cả những gì mà nàng ta có, bao gồm tất cả những đồ trang sức của nàng ta

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Hạ Sơ Thất, vành mắt nàng ta đỏ lên.

“Biểu muội, ta tạm thời chỉ có nhiêu đây thôi.” Hạ Sơ Thất nhướng mày, “Thế này sao mà đủ? Ngươi không giữ chữ tín thì cũng đừng trách ta không lưu tình.” Vẻ mặt Lý Kiều rất khó coi, những nhược điểm ở trong tay Hạ Sơ Thất, nàng ta không thể không cúi đầu, xuống nước nói, “Biểu muội à, cho dù giờ muội có ép ta chết thì ta cũng chẳng dao ra được đâu.” Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ta, Hạ Sơ Thất thở dài một hơi, lại “lương thiện” một lần nữa, “Được rồi, ai bảo hai chúng ta là bà con chứ? Thế này đi, người viết cho ta một cái giấy nợ, nói là tự nguyện đưa cho Sở Thất hai trăm lượng vàng làm phí bịt miệng” “Giấy nợ sao?” Lý Kiều ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là không bằng lòng

Hạ Sơ Thất hừ một tiếng, không cho nàng ta nửa phần tình cảm, “Viết hay không tùy ngươi thôi

Nếu còn dây dưa nữa, lúc nào Cáp Tát Nhĩ cũng có thể tỉnh lại đấy

Chỉ cần y nhìn thấy Lý Mạc..

Kiểu phu nhân à, đến lúc đó dù ta có muốn thành toàn cho người thì chỉ sợ cũng chẳng có cách nào xoay trời chuyển đất cả.” Sắc mặt Lý Kiều trắng bệch, “Thôi được, ta viết.”

Cầm tờ giấy nợ do Lý Kiều tự tay viết, Hạ Sơ Thất rất hài lòng

Nàng trịnh trọng nhét nó vào trong ngực, lại cho tất cả vàng bạc trang sức mà Lý Kiều gom góp được vào trong một cái tay nải lớn, nàng bảo Giáp Nhất công ở trên người, trông cực kỳ buồn cười.

“Ông chủ Giáp, phát tài rồi.” Giáp Nhất gật đầu, “Đúng là phát tài!”