Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 506: Một đao lại một đao dịu dàng (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôm nay ta cố ý gọi người tới đây, vừa là ngắm cảnh, hai là cùng thư giãn một chút” “Đa tạ bệ hạ quan tâm

Cảnh đẹp thế này, không thưởng thức thì thật đáng tiếc”

“Đúng, phong cảnh tốt thế này, trẫm cũng không biết còn được bao nhiêu năm hưởng phúc nữa” Hồng Thái Để thở dài một hơi, quay đầu khoát tay với Thôi Anh Đạt

“Lui hết xuống đi, đừng ở đây làm phiền trẫm” “Vâng, chủ tử!” Thôi Anh Đạt liếc nhìn hoàng đế thật sâu, lui về sau

Người hầu ở xung quanh, dù là của cung Càn Thanh hay của điện Sở Từ, nghe được thành dự liền theo Thôi Anh Đạt lui ra

Đình Ngự Cảnh nhìn ra hồ,2sau lưng là hành cung, bốn phía rộng thoáng, không có lan can, diện tích lớn gấp mấy lần đình đái bình thường, tạo hình đẹp đẽ, nằm giữa một vườn cây bách, cây hòe già, những chậu hoa cây tùng, là một nơi tốt để nói chuyện mà không sợ quấy rầy

Trong đình chỉ còn lại hai người, đương nhiên không cần phải khách sáo như vừa rồi nữa

Hồng Thái Để nhìn nàng, dần dần giận tái mặt, thái độ uy nghiêm của đế vương tản ra

“Hạ Sở, ngươi là một hài tử thông minh, hôm nay ta tìm ngươi có việc gì, chắc ngươi cũng đoán được” “Vâng, đoán được” Nhìn giữa đôi lông mày của ông ta có mấy phần7quen thuộc, Hạ Sơ Thất trả lời không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, giọng nói bình thản như đang ngắm cảnh chứ không phải bước vào một cuộc hẹn sống còn, “Bệ hạ cả ngày cứ thấp thỏm nhớ mong dân nữ, muốn không biết cũng thật khó” “Ha ha, uống trà đi” Hồng Thái Để bật cười, chỉ vào bình trà nước ở trên bàn, còn có cả chén trà không bên cạnh

“Tạ bệ hạ” Hạ Sơ Thất cầm lên, tự rót nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, “Trà ngon” “Ngươi không sợ trẫm bỏ thuốc?” Mặt Hồng Thái Đế trầm xuống

“Không sợ” Hạ Sơ Thất lại uống một ngụm, nụ cười nhạt nhẽo xuất hiện trên khóe môi, “Bệ9hạ gọi dân nữ tới đây, nếu như chỉ để ban cho dân nữ một ly trà độc, như vậy thì quá hời cho dân nữ rồi

Hơn nữa, cũng rất dễ bị hoàng thái tốn phát hiện ra

Vì không để ảnh hưởng đến tình cảm tổ tôn giữa bệ hạ và hoàng thái tôn, đương nhiên bệ hạ sẽ chuẩn bị cho dân nữ một cái chết càng thêm tinh diệu”

“Biết rõ là phải chết mà không sợ à?”

“Nếu như mọc cánh cũng khó bay thì sao không ung dung một chút chứ?” Hồng Thái Đế lẳng lặng nhìn nàng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đầy ung dung của nàng, đột nhiên thở dài, “Với tài trí và khí độ của5ngươi, làm Thái Tôn Phi của Đại Yến tốt hơn so với Tam tỷ kia của ngươi nhiều

Nếu không phải vì bất đắc dĩ, trẫm cũng muốn giữ lại mạng cho ngươi

Chỉ tiếc, dã tâm của ngươi quá lớn, trẫm không thể không trừ bỏ”

Hạ Sơ Thất cười, “Bệ hạ tán dương như thế, thật sự là vinh dự của dân nữ” Mắt lão hoàng đế nheo lại, vẻ mặt tang thương, “Không nên trách trẫm

Chỉ trách, ngươi không nên quay về” “Nhưng dân nữ đã về rồi” Hạ Sơ Thất nhướng môi cười, mang theo vẻ thản nhiên, “A, ở trước mặt người thông minh, không cần phải nói lời hồ đồ làm gì

Mắt bệ hạ sáng như tuyết, có thể nhìn3thấu mọi chuyện

Đúng thế, là dân nữ không yên phận

Từ lúc dân nữ bắt đầu về cung, dân nữ đã có ý đồ không tốt rồi”

Dường như Hồng Thái Đế cũng rất bất ngờ khi thấy nàng trả lời thản nhiên, trực tiếp như thế, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc

Ông ta im lặng một lúc, không biết nghĩ tới cái gì, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng, thở dài một hơi: “Tính cách này của ngươi rất giống mẫu thân người

Năm đó, hai đứa con trai của trẫm vì nàng ta mà gây ra một cuộc huynh đệ phản bội nhau đầy náo loạn, đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy, phân tranh cũng nổi lên khắp chốn trong triều đình

Kẻ gây ra tai họa loạn nước, nếu đã như thế” “Cống phi nương nương cũng xinh đẹp thể, nhưng cũng là hồng nhan họa thủy sao?” Hạ Sơ Thất hỏi vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang chỉ bàn bạc việc nhà với ông ta, giọng đẩy bình thản

Lời này vừa nói ra, ngữ khí của Hồng Thái Để mềm xuống một chút, ánh mắt nhìn ra phía hồ nước ngoài đình, như đang lâm vào hồi ức xa xôi

“Nếu nàng ấy có đầu óc của ngươi thì trẫm đã sớm không tha cho nàng ấy rồi”

Nụ cười của Hạ Sơ Thất hơi dừng, rồi lại cười như châm biếm mỉa mai: “Tâm địa của bệ hạ thật là tàn nhẫn, không chỉ có thể tàn nhẫn với người phụ nữ của mình, mà còn có thể tàn nhẫn với cả con ruột

Người đời luôn nói, hổ dữ cũng chẳng ăn thịt con, nhưng bệ hạ ngài, quả nhiên là hố của hố”

Mắt lão hoàng để lập tức híp lại, sắc mặt cực kỳ khó nhìn

Hạ Sơ Thất chẳng bận tâm đến phản ứng của ông ta, tiếp tục nói: “Triệu Thập Cửu chưa từng có lòng đoạt vị giành trữ, cả đời chinh chiến sa trường, đổ máu đổ mồ hôi, vì giang sơn đề nghiệp của ngài mà dốc toàn bộ tâm lực, thể những người làm phụ thân như ngài lại làm gì chứ?”

Hồng Thái Đế nhìn nàng, giọng cực kỳ lạnh lùng

“To gan! Dám chỉ trích trẫm như vậy!” “Trái phải cũng đều chết, ta còn sợ gì nữa? Ta chỉ tò mò mà thôi, người như bệ hạ, rốt cuộc trong lòng có tình cảm nào có thể vượt lên trên cả giang sơn đề nghiệp hay không? Tình cảm phu thê? Tình phụ tử? Người còn có bao nhiêu tình cảm trong lòng chứ?” Hồng Thái Đế lẳng lặng nhìn nàng, “Ngươi muốn nói gì?” Hạ Sơ Thất hơi ghé sát vào, khóe môi cực lạnh, “Ngài biết Triệu Thập Cửu chết thế nào mà, đúng không?” Thấy ông ta không trả lời, trong giọng nói u oán của nàng lại càng có thêm một tia oán hận

“Ngài một mực nghi ngờ chàng ấy không phải là con trai ruột của ngài, vì vậy, ngài biết rõ bọn chúng mưu hại tính mạng của chàng, nhưng ngài vẫn thờ ơ lạnh nhạt, ngài nhìn bọn chúng chất vấn chàng, nhìn chàng chết ở Ấm Sơn, nhưng ngài lại cứ giả vờ như không biết

Trong mắt của ngài chỉ có vương triều của ngài, giang sơn của ngài mà thôi

Ngài có biết, những năm qua, con trai của ngài đã phải chịu đựng như thế nào không? Ngài trăm phương ngàn kế cho chàng ấy uống rượu Phục Bách, chàng nhìn thấy tận mắt, còn uống hết nữa, thậm chí, vì tránh để ngài nghi ngờ, chàng còn không dám nhận cả mẫu thân của mình

Nhưng ngài đối xử với chàng thế nào? Người như ngài, có đáng mặt làm cha hay không?”

Một cơn gió mát lùa vào đình, từng câu từng từ của nàng đều lạnh buốt, nhắc tới mỗi sự kiện vừa giống như kể tội, lại như trách cứ, giọng lạnh lùng, nghiêm nghị và đầy oán hờn, thế nhưng Hồng Thái để chỉ im lặng nghe, hai mắt híp lại, không phản bác một câu nào

Đợi nàng dừng lại rồi, ông ta mới cười nhạt một tiếng

“Thế nên người mới trở về, muốn báo thù thay cho lão Thập Cửu?”

“Đúng, ta quay về để báo thù, ta muốn cho giang sơn mà ngài quý trọng cả đời này thua ở trên tay ta” Nói đến đây, nàng cười quái dị, “Hoặc là ngài nên cầu nguyện đứa con ta sinh ra là con trai đi? Như thế, giang sơn này của ngài có lẽ còn có thể truyền về tay tôn tử của ngài đấy

Ngài đoán xem, liệu nó có thể còn ưu tú hơn cả người nối nghiệp mà ngài chọn hay không?”

“Ngươi đang nói cái gì?” Hồng Thái Đế đột nhiên kinh hãi, ánh mắt lạnh ngắt

“Ta nói là ta có thai, là của Triệu Thập Cửu đấy” Hạ Sơ Thất vuốt ve bụng mình, khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn gương mặt hết xanh lại trắng của ông ta, “Bệ hạ, ngài có vui không? Hoặc là, ngài muốn giết ta, giết cả cháu ngài nữa, đó là cốt nhục của Triệu Thập Cửu đấy, ngài tiễn đưa chúng ta đi”

Nàng còn chưa nói dứt lời, từ một bên đình Ngự Cảnh đột nhiên truyền đến một tiếng “bộp”, một nữ nhân tóc tai bù xù đột nhiên nhảy xuống từ trên thành tường cung

Vừa nhảy xuống, nàng ta đã gần như không chần chừ mà khàn giọng gào lên, “Ta muốn giết ngươi!”, sau đó liền vọt vào như một cơn gió, tay nắm dao găm vung lên, đâm về phía Hạ Sơ Thất