*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ngăn ở giữa là bức tường, phân cách hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau
Mà người của hai thế giới này có thù có oán, giờ tập trung lại ở một chỗ, đương nhiên nếu không phải người chết thì chính là ta chết rồi
“Hộ giá
Mau hộ giá”
“Bảo hộ bệ hạ” “Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Lúc Hạ Vấn Thu hét lớn thì cũng là lúc tiếng nói hoảng sợ của bọn thị vệ cũng vang lên
Thị vệ bên trong vườn Ngự Cảnh nhanh chóng chạy tới, mà cũng tiến thủ cũng lập tức cài tên vào dây, nhắm về phía người ở trong đình
Hạ Sơ Thất đoán, trong đó nhất định sẽ có một mũi tên nhắm chuẩn xác vào đúng chỗ hiểm của nàng
“Ha ha ha, ta muốn giết ngươi, tiện nhân, giết người
Nói thì chậm2nhưng khi đó lại rất nhanh, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, trong tiếng gào thét điên cuồng của Hạ Vấn Thu, Hạ Sơ Thất nhìn hoàng đế, cười lạnh lùng, chứa thêm vài phần khinh miệt
“Tính toán thì hay, chỉ đáng tiếc”
Con mắt lanh lợi lóe lên, nàng còn chưa nói xong thì đã lăn một vòng tại chỗ, một mũi tên vượt qua đầu găm vào cột đình
Sắc mặt Hồng Thái Đế cũng thay đổi, ông ta đột nhiên cúi đầu xuống, hai tay chống lên mặt bàn trong đình, run rẩy một hồi
Hạ Vấn Thu đang nổi điên lao thẳng tới, bởi vì Hạ Sơ Thất tránh ra nên thân thể nàng ta vừa vặn đụng trúng Hồng Thái Để làm ông ta lảo đảo, hai người cùng ngã lăn ra đất
Hết thảy7mọi chuyện đều xảy ra chỉ trong chớp mắt
“Bệ hạ”
Có tiếng la hét kinh sợ của ai đó vang lên, một đám cầm quân bảo vệ vườn Ngự Cảnh xông vào
“Hoàng gia gia”
Lúc này, Triệu Miên Trạch cũng vội vã chạy tới
Tình hình trong đình Ngự cảnh thay đổi trong nháy mắt
Trong từng tiếng bước chân dồn dập, Triệu Miên Trạch sải bước đi vào, cung tiễn thủ ẩn núp ở sau lưng không có cách nào ra tay nữa
Thị vệ vây lấy đình càng lúc càng nhiều, nhưng cho dù bọn họ có tới nhanh hơn nữa thì cũng đã muộn rồi
Lúc Hạ Vấn Thu ngã đè lên người Hồng Thái Đế, dao găm trong tay nàng ta cũng vừa vặn đấm vào bả vai ông ta
Mà càng thêm tổn thương trí mạng đó là đầu của9Hồng Thái Đế vừa vặn đập vào đá nhọn trong đình, máu tươi trào ra, làm một đám người sợ choáng váng
“Bệ hạ!”
“Ôi bệ hạ”
Từ lúc Hạ Vấn Thu nhảy từ trên tường xuống đến giờ, mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, không ai có thể nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Chỉ biết là Hạ Vấn Thu phát điện, cầm một con dao găm đâm loạn khắp nơi, một đám thị vệ muốn hộ giá, có người bắn tên, Hạ Sơ Thất theo bản năng tránh thoát được, hoàng đế lại bị Hạ Vấn Thu xô ngã xuống đất
Hồng Thái Để chinh chiến cả đời, công phu rất tốt
Nhưng không ai ngờ được, ông ta lại bị một người phụ nữ điên đâm trúng
Trong tiết trời nắng chói chang, Triệu Miên Trạch nhìn hoàng5đế, chết lặng, sau đó đột nhiên gầm lên
“Mau truyền thái y, mau lên” “Vạn tuế gia ơi
người làm sao thế này” Thôi Anh Đạt gào lớn, nhưng vị hoàng đế tay cầm càn khôn, ngạo thị thiên hạ giờ phút này lại nằm yên lặng trong vũng máu, mái đầu tóc hoa râm đã bị nhuộm đỏ từ lâu, không thể trả lời ông ta được nữa
Thái y còn chưa tới, Hạ Sơ Thất đi tới kéo Triệu Miên Trạch ra, nhếch môi không nói gì
Nàng rút kim bạc ở trong tỏa ái ra, nhanh chóng đâm vào mấy huyệt vị Lao doanh, Ngư tế trong lòng bàn tay, Đại lăng ở cổ tay, Si môn, Xích trạch trên cánh tay
“Nàng đang làm gì thế hả?” Triệu Miên Trạch trầm giọng hỏi
“Bảo vệ tính mạng!” Giọng nàng3cực lạnh
Hoàng thái tôn chấp nhận hành động của nàng nên những người khác cũng không dị nghị gì nữa
Một hồi lâu, không ai nhúc nhích, bình tĩnh nhìn nàng
“Ha ha ha” Hạ Vấn Thu bị hai tên thị vệ đè chặt, gào khàn cả cổ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chặp vào Hạ Sơ Thất, ý hận nóng rực trong mắt, “Miền Trạch, là nó giết đấy
Là Hạ Sở đã giết bệ hạ
Hà hà
Là Hạ Sở giết đấy
Chính là nó giết đấy” “Vả miệng!” Triệu Miên Trạch tức giận quay đầu quát lên
“chát”, tiếng bạt tai vang lên, Hạ Vấn Thu nhìn hắn ta
Giật mình trong chốc lát, nàng ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hạ Sơ Thất, lại nhìn hoàng đế nằm trên mặt đất, một lần nữa há miệng cười phá lên, âm thanh thê lương như xuyên thấu mây xanh
“Ha ha ha ha
Hạ Sở, ngươi là đồ tiện nhân
Ngươi thật là độc ác
Ha ha ha ha, hoàng để chết tiệt, chết đi, chết đi! Chết càng tốt! Chết hết mới tốt! Đến đi, giết ta đi, ha ha ha, Miên Trạch
ngươi giết ta đi, sống đến bạc đầu với tiện nhân này đi
Một ngày nào đó, giang sơn của ngươi, hết thảy của ngươi đều sẽ mất trong tay y ta thôi
Hà hà, ha ha ha”
Nàng ta cười rồi lại khóc
Vừa cười vừa thở hổn hển
Hạ Sơ Thất châm cứu xong, chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Hạ Vấn Thu, bộ áo bào hoa lệ cũng không có vẻ gì lôi thôi sau khi nàng đã lăn một vòng dưới đất, búi tóc nàng xổ ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn vô cùng cao quý giữa đám đông, làm người ta hồn xiêu phách lạc
“Ngươi điên rồi”
Nàng nói rất khẽ, mang theo nụ cười
Hạ Vấn Thu sững sờ, “Ta điên ư? Hà hà, người mới điên ấy
Là người giết người
Là người giết hoàng đế, hà hà”
Triệu Miên Trạch lạnh lùng nhìn Hạ Vấn Thu, trong đáy mắt toàn là sự thù hận, “Tất cả những người trông coi nàng ta ở Thủy Phổ, xử tử hết”
“Ta thì sao, Miên Trạch, hà hà, giết ta
giết ta đi?”
Dường như nàng ta đã điên thật
Ánh mắt Triệu Miên Trạch đỏ đậm, hắn lạnh lùng nhìn nàng ta, “Đương nhiên là người sẽ không chết
Chẳng phải người muốn thấy ta và nàng ấy đầu bạc răng long sao? Ta sẽ cho ngươi thấy, thấy ta và nàng ấy ân ái đến già”
Hạ Vấn Thu như thể vừa nghe thấy một chuyện rất khói hài, cười càng điên cuồng hơn, càng bừa bãi hơn, “Miền Trạch, không phải ta điên rồi
Là người điên rồi
Là người điên rồi đó, hà hà
Người điên rồi”
Triệu Miên Trạch không nhìn nàng ta nữa, nhẹ nhàng ôm lấy Hạ Sơ Thất, nhìn mái tóc của nàng với vẻ thương tiếc, “Nàng không sao chứ?” Hạ Sơ Thất lắc đầu
Triệu Miên Trạch nhìn nàng chằm chặp, ánh mắt sâu xa, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà khẽ “ùm” một tiếng, quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho A Kỷ và Lư Huy đứng cách đó không xa
“Đỡ Thái Tôn Phi quay về nghỉ ngơi, nấu một bát canh an thần” Hạ Sơ Thất không nói lời nào nhìn Hạ Vấn Thu, nàng được một đám người túm tụm lại dẫn đi ra khỏi vườn Ngự Cảnh
Lúc đi ngang qua cầu đá, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ phía đối diện tới, nàng ngẩng đầu lên
Bên kia cầu đá có một thân ảnh đỏ rực như lửa đi tới
Bên cạnh hắn ta cũng có một đám người, giống như nàng vậy
Cách một chiếc cầu đá chỉ dài hai, ba trượng, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái
Đông Phương Thanh Huyền hơi nhíu mày, trên mặt không có nụ cười nhẹ nhàng đầy miễn cưỡng như bình thường nữa
Nhưng hiện tại trong vườn người đến kẻ đi, hai người căn bản không có cơ hội nói chuyện với nhau
Nàng híp mắt, thoáng nhìn hắn ta một cái rồi bước nhanh qua