*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nhìn dáng vẻ của nàng, chắc có lẽ còn chưa biết tình hình thì phải?” Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu cười
Quốc thư gửi từ Bắc Địch tới Nam Yến, đi suốt hơn mười ngày, một khắc trước mới tới được điện Văn Hoa
Tốc độ như thế là quá chậm, không cần hỏi nhiều cũng có thể biết được là có người cố ý ngáng đường
Mà nàng lại có vẻ như không biết, vậy chỉ có thể chứng minh - cho dù là Triệu Miên Trạch hay là lão hoàng đế thì đều không muốn nàng biết tin Triệu Tôn còn sống
Khẽ phất ống tay áo, Đông Phương Thanh Huyền nhìn về phía đình Ngự cảnh phía xa xa, ở nơi đó đang loạn cào cào, cười đùa: “Thế cục phức tạp như thế, không biết gì, cũng là chuyện2tốt” “Rồi kiểu gì cũng biết thôi” Như Phong thản nhiên đáp lời hắn ta
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía Như Phong, “Đã làm theo lời dặn của bổn tọa chưa?”
Như Phong cúi đầu, khẽ đáp: “Đã dặn dò rồi”
Khẽ “ùm” một tiếng, Đông Phương Thanh Huyền mang theo nụ cười đi về phía đình Ngự Cảnh, lúc đi tới thì thấy Hạ Vấn Thu đang bị đám thị vệ mạnh mẽ kéo đi
Thấy Đông Phương Thanh Huyền đi tới, nàng ta cười càng điên cuồng hơn
“Đám nam nhân các ngươi, ha ha
Đám nam nhân các ngươi
đều lên giường của ả
Hạ Sở là đồ tiện nhân
tiện nhân đó, tiện nhân”
“Còn nói nữa, cắt lưỡi người luôn” Triệu Miên Trạch tỏ vẻ phiền chán, quay đầu nói một câu
Hạ Vấn Thu lập tức im7bặt
Nhìn gương mặt tuyệt tình của hắn ta, nàng ta hết khóc rồi lại cười, dù có cắn môi đến bật cả máu thì nàng ta cũng chẳng biết đau là gì, đột nhiên, không biết lấy đâu ra sức lực, nàng ta đột nhiên giãy ra khỏi thị vệ, quay người chạy trở lại, quỳ phịch xuống, ôm lấy chân Triệu Miên Trạch
“Miên Trạch, thiếp là Thu Nhi đây, chàng không tin thiệp sao? Là ả
là tiểu tiện nhân Hạ Sở kia
là ả giết
Miền Trạch, chàng tin thiếp đi
Tin thiếp, trên đời này, chỉ có thiếp thật lòng yêu chàng mà thôi, thiếp yêu chàng, chỉ có thiếp”
Triệu Miên Trạch nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ điên cuồng của nàng ta, lời nói ra dịu dàng hơn không ít, “Mang nàng ta về” Dứt lời, hắn ta trừng mắt9tức giận với thị vệ đã để sống mất người
Rất nhanh, thái y đã tới
Hoàng để bị ngất được khiêng nằm lên ngự tháp trong cung Càn Thanh
Một đám ngụy bận rộn sứt đầu mẻ trán, Triệu Miên Trạch nhìn một hồi rồi chậm rãi ra khỏi phòng, vẫy tay với Hà Thừa An, cúi đầu dặn dò mấy câu
“Để tránh thời cuộc náo động, truyền chỉ xuống, phong tỏa tin tức”
*****
Mặt nước sông mờ mịt, sóng gợn lăn tăn
Thuyền quan một đường xuôi Nam, đi rất nhanh
Qua đêm nay, ngày mai sẽ đến được kinh sư
Người trên thuyền đều cực kỳ vui vẻ
Sau hơn mười năm chiến tranh, đây là lần đầu tiên Bắc Địch và Nam Yến nâng cốc giảng hòa, có thể coi là một chuyện lớn đáng để chú ý hiện tại
Ai nấy đều chờ mong,5mong một thời đại phong vân tụ hội sắp tới
Lúc chạng vạng, trên boong thuyền, các tướng sĩ Bắc Địch ngồi khoanh chân quay tròn lại với nhau, ăn thịt uống rượu, bàn luận về sự phồn hoa của kinh sư Nam Yến, về trăng gió sông Tần Hoài
Qua ba tuần rượu, cuộc nói chuyện lên đến cao trào, một đám người đỏ mặt tía tai cười ha hả với nhau, không biết vì sao lại nhắc tới chuyện cung đình Nam Yến
“Các ngươi đã nghe gì chưa?” Một người Bắc Địch đè nặng âm thanh, cúi đầu cười, “Vị Thái Tôn Phi mà Nam Yến mới sắc phong cách đây không lâu, từng là người phụ nữ của Tấn vương đấy” “Có chuyện này sao?” Một người khác cảm thấy hứng thú bèn sán lại
“Hề” người nọ nói với3vẻ thần bí, “Ngươi không biết à? Ha ha, ta cũng là nghe thấy người ta bàn tán ở trong doanh thế thôi
Kể cũng đáng thương thay cho Tấn vương
Đánh giặc quanh năm suốt tháng, kết quả còn chẳng phải là thêu áo cưới cho kẻ khác sao? Người vừa chết đi, người phụ nữ của mình lập tức đi theo kẻ khác, đúng là bạc tình bội nghĩa”
“Đàn bà ấy mà, làm gì có ai không ham hư vinh? Hơn nữa, người ta đã chết rồi, còn muốn một cô nàng trẻ tuổi thủ tiết đến già với mình chắc? Giữ nổi không? Ha ha!”
“Chẳng phải Nam Yển cực kỳ coi trọng nhân luân lễ nghĩa hay sao? Cũng không biết là nhân vật cỡ nào mà có thể địch nổi phụ nữ trong lục cung, khiến hoàng thái tôn kia không thèm quan tâm, cháu lấy Vợ chú chứ nhỉ?” “Phụ nữ đẹp lẳng lơ thôi mà” “Ha ha, nghĩ có lẽ người phụ nữ kia ở trên giường cũng ngon lắm, nếu không, thân hoa tàn liễu bại, sao có thể ngồi được lên vị trí Thái Tôn Phi cơ chứ?”
“Lão huynh nói chí lí, phỏng chừng là có chiều lạ ở trong phòng, hoặc là
ha ha, nghe nói có vài người phụ nữ trời sinh chỗ ấy đã đặc biệt, không phải bình thường
Nếu ông đây có cơ hội, cũng muốn kéo qua ngủ thử một lần, thử xem xem, rốt cuộc là có gì khác”
Một đám đàn ông uống rượu nói những lời tục tĩu khó nghe, Ô Nhân Tiêu Tiêu còn chưa đến gần đã nghe được mấy lời lẽ bẩn thỉu đó, tức giận vô cùng, sắc mặt trầm xuống, đang định quát lên với bọn họ thì lại thấy một bóng người lướt qua bên cạnh, còn nhanh hơn cả nàng ta
“Phập” một tiếng, hai tướng sĩ Bắc Địch thảo luận cực kỳ vui vẻ vừa rồi, một kẻ đang trợn mắt mà nhìn, căn bản là vẫn chưa phản ứng lại, còn kẻ còn lại thì ngã quỵ xuống, máu tươi xối ra
“Ngươi làm gì hả? Dám giết sứ
thần” Một kẻ đứng bật dậy quát lớn, còn chưa nói dứt lời, một thanh cương đạo đã đâm vào da thịt, xuyên thẳng qua tim gã
Gã nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, tiếng nói im bặt, máu văng khắp nơi, cả người mềm oặt đổ gục xuống, dáng vẻ chết không nhắm mắt
Trên boong thuyền lập tức tràn ngập mùi máu tươi
Vài người Bắc Địch khác đang chìm trong men rượu lập tức tỉnh táo lại, cùng rút đao xông lên, vây chặt lấy Triệu Tôn mặt mày lạnh lùng, vô cùng tức giận
“Tấn vương làm vậy là muốn phá hỏng đàm phán hòa bình của hai nước đúng không?”
Triệu Tôn lạnh lùng nhìn gã, giơ thanh đao thấm đẫm máu tươi trong tay lên, chỉ vào cổ họng gã ta, không nói một câu nào đã cất bước tiến lại gần
“Ngươi
ngươi muốn làm gì?” Những người đi sứ Nam Yến lần này đều là lão tướng kinh nghiệm sa trường của Bắc Địch, có loại nguy hiểm nào mà chưa từng chứng kiến đâu chứ? Gã tự nghĩ mình không phải là kẻ nhát gan, nhưng khi nhìn Triệu Tồn bước từng bước lại gần, ánh mắt u ám tràn ngập sự chết chóc thì gã sợ đến mất mật, hơi thở nghẹn lại, cứ như thể bị người ta bóp chặt cổ họng vậy
“Ngươi không được làm xằng bậy, trên thuyền này toàn là người Bắc Địch bọn ta” Mắt lạnh của Triệu Tôn nheo lại, “Giết các ngươi, một người là đủ” “Ngươi dám” “Trong thiên hạ này, không có chuyện mà ta không dám làm” Thấy Triệu Tôn định ra tay, Ô Nhân Tiểu Tiểu rùng mình một cái, hô to, “Tấn vương, chờ một chút!” Nàng ta vội vã chạy qua, nhìn vào đôi mắt lạnh thấu xương của Triệu Tổn, lời muốn nói ra lại không biết phải nói như thế nào
Trong mắt của hắn căn bản không có cảm xúc
Không phải hận, không phải oán, không phải giận, càng không phải là tức tối, chỉ có một sự lạnh lùng, tuyệt tình đầy thản nhiên, cứ như thể căn bản không phải vì Sở Thất, chỉ giết vì thích giết người mà thôi
Nàng ta nuốt nước bọt, giọng hơi run rẩy: “Tấn vương điện hạ, đều là lỗi của bọn họ, bọn họ uống rượu nên nói hươu nói vượn thôi
Ta sẽ nói với ca ca của ta, để ca ca ta xử phạt bọn họ
Người tha cho họ đi”