Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 547: Phu quân của nàng (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ô Lan Minh Châu nhất thời cứng đơ, hắn ta không gọi tên nàng ta, trên mặt cũng không có khoái lạc mà là một sự tổn thương khó diễn tả được bằng lời.

Nàng ta rất muốn biết Tiểu Thất là ai, nhưng không dám hỏi

Trước khi tới đây, nàng ta đã nghe nói Triệu Miên Trạch không mặn mà lắm trong chuyện phòng the, đối với các phi tần trong cung cũng không nóng không lạnh, nghĩ chắc là trong lòng đang giấu một người nào đó

Có điều, trong nhiều phi tần như vậy, người đầu tiên hắn ta gọi tới thị tẩm là nàng ta, chứng minh nàng ta không giống với những người khác

Liếc nhìn mặt nghiêng anh tuấn của hắn ta, mặt Ô Lan Minh Châu3nóng lên, tay nhè nhẹ với qua, ôm lên cổ của hắn ta

Tình ý trong tim trỗi dậy, không thể nói rõ là yêu hay là đau lòng, chỉ rất muốn mình là người có thể khiến hắn ta gọi ra tên trong lúc quan trọng thể này

“Bệ hạ, thân thiếp giúp người tắm rửa...” Nàng ta không để ý sự đau đớn trên người mình, một lòng muốn nịnh nọt hắn ta

Nhưng hắn ta lại lạnh lùng liếc qua, nói một tiếng

“Hà Thừa An, đưa Huệ phi hồi cung.” “Dạ, bệ hạ.” Bên ngoài màn, Hà Thừa An thầm than một tiếng

Lòng Ô Lan Minh Châu thắt lại.

Cô nương nào không hy vọng vào lần đầu tiên của mình sẽ được phu quân an ủi một chút, cho dù0hắn ta không nói gì, chỉ cần được đầu kề đầu nghe nhịp thở của nhau là được rồi.

Nhưng hôm nay..

Sau lưng nàng ta dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.

“ Thất, không sao rồi.” “A Thất, gia ở đây, sẽ không để mất nàng nữa.” “A Thất...”

Ánh sáng như hạt đậu, yếu ớt lay động trước mắt.

Bên tại Hạ Sơ Thất có tiếng người nói, nhưng nàng vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không biết mình đang mơ hay là đang ở hiện thực

Nàng nhớ là Triệu Thập Cửu đột nhiên xông vào, hắn hôn nàng, lúc đó, nàng không chịu được bèn ngất trong vòng tay của hắn

Nhưng hắn sao lại ở đây được? Đây là Đông cung, là điện Sở Từ.

“Nguy hiểm..

Triệu5Thập Cửu..

Nguy hiểm...” Miệng nàng khô khốc, khẽ mấp máy, hai tay nắm chặt, ra sức muốn bảo hẳn rời đi, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không thể thốt ra tiếng

Nàng như bị bóng đè, đầu óc tỉnh táo nhưng chân tay không thể cựa quậy, căng thẳng tới mức trán toát đầy mồ hôi lạnh.

“A Thất...”

Giọng nói này quả thật là của Triệu Thập Cửu

Trừ hắn ra, người khác sẽ không dùng giọng điệu này để gọi nàng

Nàng vẫn luôn biết rằng, lúc Triệu Thập Cửu nói chuyện với nàng không giống với người khác, hình như tới cả âm điệu cũng không giống

Hắn nói chuyện với người khác, giọng sẽ bình thản không gợn sóng, cơ bản ở cùng một âm tần

Nhưng khi hắn nói chuyện4với nàng, bất luận là hắn vui hay tức giận đều sẽ lên xuống, hơn nữa còn vô cùng gợi cảm dễ nghe.

Không được, Triệu Thập Cửu không thể ở đây được! “Triệu Thập Cửu..

mau rời khỏi đấy..

hắn ta sẽ giết chàng đó...”

Nàng nén giọng lại kêu lên một tiếng, không biết là mình vừa mới hét lên, chỉ cảm thấy cơ thể mình bị người ta ôm trong lòng, đó là một cái ôm quen thuộc, bàn tay to dày của hắn nhẹ nhàng vỗ về sống lưng nàng, từ trên xuống dưới, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ bị thương vậy, cực kỳ cẩn thận, cực kỳ thương xót

“Gia, khăn tới rồi.” Tinh Lam đi tới, định giúp nàng lau mặt.

“Để ta.” Triệu Tôn cúi xuống9nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng, đón lấy cái khăn, cẩn thận lau mồ hôi cho nàng, cuối cùng đắp nó lên trán nàng

Nghĩ một lúc, thấy nàng vẫn chưa mở mắt, dường như không yên tâm, “Nếu còn không tỉnh lại, phải đi mời thái y”

Tinh Lam sững sờ, liếc mắt nhìn Trịnh Nhị Bảo ở bên cạnh.

“Gia, không được...” “Không cần thái y!” Không chờ Triệu Tôn nói lại, Hạ Sơ Thất vốn dĩ đang mơ mơ hồ hồ liền kích động tỉnh lại.

“Đừng gọi thái y!” Hai má nàng đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa sự vui sướng trước mặt, lại từ từ liếc một vòng, phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường nhỏ trong dược đường của điện Sở Từ

Trừ nàng ra, trong được đường còn có ba người

Trong đó một người, thật sự là Triệu Thập Cửu

“Tại sao lại không cần thái y?” Hắn hỏi

Những hoảng sợ và nhớ nhung trong mơ đều hóa thành hư ảo sau khi nàng nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng này

Hạ Sơ Thất liếc hắn, nghĩ tới việc nàng vì Tiểu Thập Cửu mà làm ra những chuyện kia, nghĩ tới lúc nàng một mình đáng thương ở trong cung, hắn lại muốn lấy người khác làm thê tử, đột nhiên trong lòng hơi tức giận.

“Liên quan gì tới ngươi? Tấn vương điện hạ, đêm khuya vào cung tư tình với hoàng hậu, ngươi có biết đây là tội chém đầu không đấy hả?”

Nhìn nàng bắt đầu giả bộ, Triệu Tôn nhướng mày.

“Hoàng hậu chuẩn bị trị tội thế nào? Tiểu vương sẽ nhận.”

Hạ Sơ Thất thấy hắn như vậy thì nghẹn họng, đẩy người ra

“Cái đồ mặt dày.” Triệu Tôn khẽ nhếch mép, ôm lấy cơ thể khó chịu của nàng vào lòng

Nàng không cam tâm, ra sức vùng vẫy, hắn thở dài bất lực, đang chuẩn bị dỗ dành thì bỗng nghe thấy Trịnh Nhị Bảo cười “khì khì” bên cạnh, cả người cứng lại, quay đầu đưa mắt nhìn cậu ta và Tinh Lam

“Hai người ra ngoài canh chừng.”

Tinh Lam hiểu ý, cúi người rời khỏi, “Vâng, gia.”

Triệu Tôn dừng một lát lại nói: “Ra ngoài bảo Giáp Nhất nói với Trương Vọng, một canh giờ sau bổn vương sẽ rời khỏi đây.”

“Một canh giờ?” Hạ Sơ Thất thốt lên, không vùng vẫy nữa.

Tinh Lam đáp lại một tiếng “vâng”, nhìn sắc mặt thất vọng của Hạ Sơ Thất một cái, không nhịn được liền phì cười, đưa mắt nhìn Trịnh Nhị Bảo cũng đang cười rồi cùng đi ra ngoài

Nhìn bọn họ như vậy, Hạ Sơ Thất thấy phiền não vô cùng, xoa đôi má đang nóng lên, chau mày lại.

“Này cô nhóc, người đang cười gì vậy?” “Cười Thất tiểu thư đó

Rõ ràng không nỡ để gia rời đi mà lại cứ thích gây chuyện với gia

Vừa nghe nói chỉ có một canh giờ, mặt đã biến sắc rồi.” Tinh Lam nhìn hai người trải qua sóng gió cuối cùng cũng được gặp mặt, trong lòng

mừng thay cho bọn họ, khi nói đùa, nụ cười trên mặt cũng cực kỳ sáng láng

“Ai bảo ta lưu luyến hắn chứ?” Hạ Sơ Thất liếc Triệu Tôn, hừ một tiếng căm giận.

Hoàng để không vội, quả nhiên thái giám vội hơn rồi

Trịnh Nhị Bảo nhìn nàng như vậy, không ngừng lo lắng thay cho hai người chỉ được gặp nhau trong một canh giờ, “Vương phi, người đừng giả bộ nữa, mau nói chuyện với gia đi

Nô tài chờ ở bên ngoài, dù trời có sập cũng không làm ảnh hưởng tới hai vị, người cứ hầu hạ gia cho tốt, hoặc làm gì cũng được..

hi hi hi...”

“Cút cút cút!” Hạ Sơ Thất xùy một tiếng, bật cười, trừng mắt với cậu ta, “Ngươi nói xem, một thái giám như người, không làm thái giám cho hẳn hoi đi, nói cái gì vậy hả?”

“Thái giám thì không thể phong lưu sao?”

“Đó là hạ lưu!” Hạ Sơ Thất lại cười

“Nô tài...

Chủ tử à, nên nói gì đây?”

Trịnh Nhị Bảo cố ý nhìn Triệu Tổn, nhưng chủ tử nhà cậu ta hiển nhiên chê phiền, chau mày lại, ánh mắt dừng trên người cậu ta như muốn đóng băng.