Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 548: Phu quân của nàng (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùi thuốc Đông y nồng đượm tràn ngập khắp không gian, Hạ Sơ Thất không nhìn Triệu Tôn, mặt mũi sa sầm nhìn viên thuốc rồi cố nuốt vào, xoa xoa cổ họng xong mới kéo giày ngồi xuống, liếc nhìn đối phương.

“Nói đi, chàng tìm ta làm gì?” “A Thất..” Hắn nhìn nàng, giọng lí nhí, sau đó vươn tay xoa khuôn mặt nàng, mắt hơi đỏ lên chất chứa sự nhẫn nhịn, còn cả sự áy náy khó nói thành lời

Trong bốn tháng không có hắn, nàng đã phải chịu đựng mọi khổ sở mà hắn không thể chia sẻ với nàng, còn cả nỗi đau nữa.

“Nàng phải chịu khổ rồi.”

Hắn cúi đầu nói thêm một câu.

Khi cúi đầu, giọng hắn vang lên gần như thổn thức

Hạ Sơ Thất đoán, nhất định là hắn đã3biết mọi chuyện rồi

Trong khi nàng mê man, nhất định là kẻ phản đồ Tinh Lam kia đã kể không sót một chút về những chuyện xảy ra sau khi nàng vào cung cho hắn nghe

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau.

Nhìn thấy gương mặt của hắn trong trí nhớ, lắng nghe giọng nói ngày nào, cảm giác như người lữ khách đã bôn ba suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng vượt qua mây mù và nhìn thấy núi Tiên ở phía trước, trước mắt nàng đột nhiên mơ hồ.

Chạm đến sâu thẳm trái tim, không nói thành lời.

Trong vô số ngày đêm trước đó, nàng có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nhưng khi ấy, nàng lại không tìm được hắn

Lúc ở hồ Yến Quy, thời gian quá vội vàng nên0nàng không kịp nói gì cả, hiện giờ, khi hai người cuối cùng cũng có cơ hội ở cạnh nhau thì hai mắt nàng lại chua xót, không nói nổi dù chỉ một từ.

Thấy sự day dứt ở trong mắt hắn, nàng mím môi, nàng không thích không khí như thế này

Trong chuyện tình cảm, không ai nợ ai cả, xét đến cùng, một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu đau, tất cả những chuyện nàng làm đều là cam tâm tình nguyện

Nếu trên lưng hắn còn gánh nặng như vậy thì về sau hai người làm thế nào để bên nhau đây?

Nàng lạnh mặt, quấn chăn quanh người

“Nếu Tấn vương không có lời nào để nói thì mời ngài mau rời cung đi

Chắc ngài cũng hiểu rằng Triệu Miên Trạch có thể đến đây5bất cứ lúc nào, ngài ở lâu một phút thì cũng nguy hiểm nhiều hơn một chút, ta cũng không muốn thấy ngài bị bắn thành tổ ong vò vẽ.” “Có.” Giọng Triệu Tôn khàn khàn, sắc mặt trầm xuống, bất ngờ hắn ôm lấy nàng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng, động tác của hắn khiến Hạ Sơ Thất giật mình, cắn môi dưới, nắm chặt tay đánh hắn

Hắn khẽ mỉm cười, lập tức bể nàng lên, để nàng ngồi trên đùi mình rồi bá đạo nâng cằm nàng, nhìn sâu vào mắt nàng.

“Nhìn ta làm gì?” Nàng bực mình

“Béo rồi.” Hắn cười, “Còn nặng nữa chứ, thật giống heo!” “Tên khốn này!” Hạ Sơ Thất hít một hơi, vươn tay lên muốn đánh hắn, hắn chỉ khẽ nhướng mày, giữ chặt bàn tay đang4nắm thành quyền của nàng, kéo lên môi hôn nhẹ, rồi nhìn nàng và gằn từng tiếng hỏi

“Nàng dám không để tâm đến những lời gia nói hả?”

Hạ Sơ Thất híp mắt, mím chặt môi, không trả lời, cố gắng tìm tòi suy nghĩ của hắn qua vẻ mặt của hắn

Trong lòng vẫn cân nhắc xem, rốt cuộc hắn đã biết bao nhiêu, hắn có biết đến sự tồn tại của Tiểu Thập Cửu không, nếu hắn biết thì tại sao không hỏi, còn nếu không biết thì không khoa học chút nào.

“Nói! Biết sai chưa?”

Hắn siết eo nàng, âm thanh khiến lòng nàng chợt lạnh

Đây là muốn tính sổ với nàng à? Cái gì chứ, nàng còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn dám tìm tới nàng trước sao? Nàng nghi ngờ vươn một bàn tay9ra xoa cằm hắn, cảm giác ngứa ngứa trên đầu ngón tay kia vô cùng chân thực

“Sai cái gì cơ? Thiếp không biết.” Nàng giả ngu.

“Gia thật sự muốn cho nàng một trận!” Triệu Tôn nhéo má nàng, thấy nàng nhíu mày mới buông tay, im lặng thở dài rồi nói: “A Thất, hoàng cung không giống như những nơi khác, nơi đây còn hơn cả địa ngục Tu La! Tại sao nàng lại không nghe lời mà cứ nhất quyết phải xông tới như vậy chứ?”

Hạ Sơ Thất nhìn ánh mắt sâu thẳm của hắn, hốc mắt chợt ửng đỏ: “Không phải chàng đã chết sao?” Sắc mặt hắn chợt lạnh xuống, nàng cúi đầu, giọng nói lại thêm vài phần ấm ức: “Từ biệt ở Ấm Sơn đã hơn ba tháng, nếu chàng còn sống thì tại sao lại không nói cho thiếp biết? Nếu chàng nói với thiếp sớm hơn một chút, thiếp cũng sẽ không nhận thánh chỉ của Triệu Miên Trạch, cũng sẽ không nhập cung mà trở thành hoàng hậu của hắn

Nếu nói sớm hơn một chút thì thiếp đã không vào hoàng cung này rồi

Chuyện thành thế này là do ai chứ?” Trong lòng chất chứa quá nhiều phiền muộn, nàng khẽ gào lên, hai tay không ngừng đánh vào ngực hắn như con thú nhỏ đang trút giận

Nàng ở bên ngoài nhận hết uất ức, chỉ khi nhìn thấy người mình yêu mới có thể làm cản trên người hắn

Từ trước tới giờ Triệu Tôn chưa từng gặp cảnh phụ nữ khóc lóc om sòm như thế này.

Nhìn nàng hung dữ hành hạ mình, vừa đánh vừa cắn, hoàn toàn không chịu nói lý lẽ, trái tim hắn mềm như nước, ngay cả một câu nặng lời cũng không thể nói tiếp được

Thậm chí, hắn cũng không thể nói được rằng khi đó mình bị hôn mê, không thể làm gì khác

Bởi dù cho có bất cứ lý do nào thì hắn cũng không thể bù đắp lại cho người phụ nữ của mình.

“Nha đầu ngốc! Đều do ta..

Nàng cứ trách ta đi.”

Hắn thở dài, ôm nàng thật chặt, nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan chặt vào nhau

Nàng liếc nhìn hắn, ra sức vặn vẹo, không thèm giả vờ như mấy cô nàng danh môn thục nữ yên tĩnh trong tranh

Hắn thích nàng như vậy, cúi đầu cười, vẫn giữ nàng ngồi trên đùi mình, ngón tay vuốt tóc mai nàng.

“Nàng cứ ầm ĩ thế này thì gia sẽ không chịu nổi đâu.”

Hạ Sơ Thất chớp mắt ngạc nhiên rồi hét lên một tiếng

Mặt nàng nóng ran, muốn rụt tay về nhưng lại không tài nào thoát khỏi bàn tay hắn, cuối cùng đành làm ra vẻ không hơn không giận hừ một tiếng, ngoảnh mặt đi.

“Vô lại!”

“Vô lại và lưu manh, không phải rất xứng đôi sao?”

“Xứng cái gì mà xứng?” Hạ Sơ Thất lườm hắn, nghĩ đến mấy tháng nay hắn luôn ở cùng một người phụ nữ khác thì không khỏi cảm thấy chua chát trong lòng, ngữ khí cũng lạnh đi vài phần, “Tấn vương điện hạ giờ đã có giai ngẫu, nàng ấy còn là công chúa một nước, hai người lưỡng tính tương duyệt, chẳng bao lâu nữa sẽ thành thần, ngài còn vào cung tìm ta làm gì?” “Nương tử của gia ở đây, sao gia lại không đi tìm chứ?” Hắn mỉm cười, trông vô cùng đẹp trai, tiếp tục dỗ dành nàng như bình thường, đôi tay khác ôm nàng vào ngực rồi cúi đầu hôn nàng

“Ai là nương tử của ngươi?” Lông mày lá liễu của Hạ Sơ Thất dựng thẳng, nàng chống tay lên vai hắn, không để hắn tiếp tục rồi nghiệm mặt nói: “Ta hỏi người, có phải khi ở điện Lân Đức, người đã nói trước mặt mọi người rằng..

ngươi muốn thành thân với ô Nhân Tiêu Tiêu, đúng không?”

Đuôi lông mày Triệu Tôn khẽ nhếch, hắn vươn tay rút cái trâm hoa đang cắm lệch trên tóc nàng ra cài lại, rồi mới gật gù nửa cười nửa không

“Đúng vậy.”

Nghe thể, trái tim Hạ Sơ Thất đau nhói, nàng nhíu mày, tức giận giãy giụa muốn nhảy xuống đất nhưng hắn không cho, hắn giữ chặt eo nàng để nàng ngồi yên tại vị trí cũ.

“A Thất, nàng hãy nghe ta nói.” Hạ Sơ Thất quay đầu lại trừng mắt với hắn, đang muốn học theo mấy bộ tiểu thuyết Quỳnh Dao, bịt chặt tai rồi nói mấy câu đại loại như: “Ta không nghe, ta không muốn nghe, không muốn nghe gì hết!”

Nhưng vừa tưởng tượng ra hình ảnh đó thì nàng đã không nhịn được mà phì cười một tiếng, rồi tựa vào ngực hắn cười không thôi.