Ánh sáng chiếu rọi không gian đồng bằng rộng lớn, cây cỏ xanh tốt màu mỡ, bầu trời tràn đầy linh khí. Một cô gái khuôn mặt mấy phần xinh đẹp mang chút dáng vẻ của một tiểu cô nương chưa trưởng thành. Đôi mắt khẽ động rồi bật mở tựa như hoảng loạn sau cơn ác mộng dài, cô khẽ ngồi dậy, không gian vang lên tiếng hơi có vẻ gian trá:
_ Cảm giác sống lại thế nào?
Tiếng của cô gái cười điên cuồng, giọng nói lạnh thấu tâm can:
_ Rất tốt..... Rất tốt.... Haha....
************
Trong phòng khách một căn nhà cấp 4 bình thường, tiếng cãi nhau vang lên ầm ĩ. Cặp vợ chồng tầm 30 tuổi hơn to tiếng chỉ chỏ, tiếng nam nhân quyết tuyệt nói :
_ Tôi không thể nuôi A Ngọc. Gia đình mới của tôi không thể nuôi.
Tiếng người phụ nữ vang lên đanh lại, giọng nói có phần dửng dưng :
_ Nó là con anh, tôi bây giờ không thể lo cho nó, gia đình anh ấy rất sợ phiền, hơn nữa anh ấy đã có một đứa con gái không thể dẫn nó theo.
Tiếng cãi nhau có xu hướng biến nặng, không ai nhường ai cả tựa như thứ họ cãi nhau là đồ vật chứ không phải là đứa con gái họ dứt ruột sinh ra. Ở trên ghế sofa, cô bé tầm 13, 14 tuổi yên lặng gặm dưa hấu, sắc mặt thản nhiên như không liên quan đến mình. Cô nhíu mày, giọng nói lạnh lùng vang lên:
_ Đủ. Không theo ai cả. Con sống một mình cũng được, 2 người muốn đi liền đi.
Tiếng cãi nhau ngưng bặt, đôi mắt hai người nhất thời sáng lên. Người nam nhân bước nhanh lại gần, đưa cho cô bé một cuốn sổ tiết kiệm và 5 cái thẻ ATM rồi nói :
_ A Ngọc, trong này có 300 triệu với 5000 đô la có thể cho con cuộc sống thoải mái đến khi con học xong đại học. Sau này bố sẽ không có chăm sóc con được, con sau này chính mình chiếu cố.
Người nữ nhân kia cũng bước đến, giọng nói thêm chút ân cần, đưa cho cô bé một cuốn sổ tiết kiệm và nói :
_ A Ngọc, Mẹ không thể cho nhiều như bố con, nhưng đây là 100 triệu. Sau này con sống thật tốt.
Nói rồi hai người quay đi thật nhanh, ngay cả liếc mắt lại cũng không như thể họ không đi thì cô bé sẽ đổi ý vậy. 2 chiếc xe ô tô lần lượt chở từng người đi, rẽ hướng ngược nhau. Cô bé vẫn bình thản như không có gì, lạnh nhạt liếc đống đồ họ để lại, tiếng nói có phần gian trá kia vang lên bên bên tai cô bé :
_ Wow wow... Bố mẹ ngươi thật làm ta rửa mắt để nhìn nha.
Cô vẫn lạnh nhạt ăn dưa hấu, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, châm chọc nói :
_ Xác thực là cực phẩm.
Nếu kiếp trước cô còn cho rằng mình không sống được, lúc đó khóc lóc, nháo loạn họ vẫn cứ bỏ cô mà đi. Họ cho cô số tiền này rồi đến lúc cô chết cũng không thăm cô lần. Trí nhớ hiện lên hình ảnh cái xác thối rửa của mình, tâm cô lạnh lẽo như băng, cô chết còn không ai liếc mắt họ sớm đã quên cô từ lâu rồi, cô còn cái gì để níu kéo đây.
Cô cầm cầm mấy thứ đồ trong tay, trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ. Cô trọng sinh vào năm 13 tuổi, đúng lúc bố mẹ họ vứt bỏ cô, cô cũng lạnh nhạt tiếp nhận, đã biết trước kết quả cô cũng không còn bao nhiêu đau đớn, đúng hơn tâm cô đã chết lặng, cái gì cũng không còn cảm giác nữa rồi. Số tiền họ để lại, cô sẽ sống để họ tiếc nuối.Thanh âm gian trá kia vang lên bên tai cô:
_ Trác Ngọc, nhiều tiền như vậy có thể mua ngọc khí cho ta chưa!
Cô lạnh nhạt lắc đầu, tùy tiện ném một cái vòng ngọc vào không gian, lạnh lùng nói :
_ Không. Ngọc tinh khiết ở đây rất đắt. Ta còn phải sống, rảnh rỗi thì chăm sóc lũ cây trong không gian đi. Ta bán lấy tiền mua ngọc cho ngươi.
Tiếng nói gian trá kia mang theo ít hậm hực :
_ Này cũng quá kém, ở đây ngọc khí kém cỏi vậy sao?
_ Kém như vậy cũng hơn chục triệu rồi. Ngươi nói xem?
Tiếng nói kia mang theo chút không cam lòng nói với cô:
_ Vây bứng cho cho ta mấy cây cổ thụ trên 100 năm đi, cũng không tồi nha, hay thêm vài linh hồn cùng máu người đi.
_ Ta không muốn đi tù.
Tiếng nói có chút tiếc nuối, có chút bất đắc dĩ nói :
_ Vậy kiếm cho ta vài giống cây quý giá đi, nuôi bọn chúng cũng rất hữu dụng, hơn đám rau củ quả này nhiều lắm.
_ Thế giới này nào dễ kiếm vậy. Ngàn năm đất trời thay đổi muốn tìm một cây sâm mấy chục tuổi cũng khó như gặp ngươi. Giống ta có thể đưa ngươi, nuôi sao là việc của ngươi. Nuôi càng tốt thì ngọc khí sẽ càng tốt.
Tiếng nói gian trá mang theo không cam, nhưng cũng chẳng hục hặc gì thêm. Ai nói hắn trong nhất thời hứng thú với cái linh hồn hắc khí bao quanh này nên kết khế ước với cô. Chỉ không ngờ mọi chuyện thú vị hơn hắn tưởng, linh hồn hắc hóa này chút cực phẩm đi, gia đình cực phẩm, tính cách cũng vặn vẹo đến cực phẩm, dung mạo cũng cực phẩm, ha hả, hắn thú vị muốn chết cái nhân hắn này.
Cô không thèm để ý đến hắn, kẻ ma tu thượng cổ bị đánh cho thành tàn hồn bị nhốt trong giới chỉ mặt ngọc, mà cái này là tổ tiên truyền lại cho các đứa con gái trong nhà, thẳng tới cô thì mới kết khế ước được. Vốn giới chỉ đang phong ấn nhưng nhờ máu của cô lúc bị bạn trai đâm mạnh mẽ phá bỏ phong ấn, rút cạn máu của trên xác cô mà phá bỏ phong ấn giúp thức khẩu của hắn có thể truyền đạt với người hắn muốn, liên khế tạo thành với điều kiện cô sống lại còn cô thu thập tài nguyên để hắn khôi phục hồn phách, phá bỏ sự giam giữ của giới chỉ để hắn tu luyện lại. Đương nhiên cô đồng ý, ha hả thật vui vẻ khi sống lại từng kẻ từng kẻ hại cô trước đây cô sẽ mang bọn chúng từng chút lóc da lóc thịt.
Cô lạnh nhạt, kẻ tốt hay kẻ xấu với cô không quan trọng nữa, chỉ cần vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, cô mang chúng nhổ tận gốc. Cái gì chân cái gì thiện cái gì mỹ với cô mà nói không đáng một xu. Kiếp trước thê thảm đến thảm hại? Kiếp này cô sẽ cho những đẩy cô vào đường cùng phải hối hận.