Khoảng trời ú ám, mưa lớn cùng sấm chớp, căn nhà gỗ nơi thôn quê hẻo lánh. Một cô gái thân hình đã loang lổ vết máu trên người, khuôn mặt thanh tú tái đi vì mất máu, ráng chống đỡ thân đau đớn, đôi mắt đen mang theo bàng hoàng và tuyệt vọng nhìn vào người đàn ông khuôn mặt có phần khôi ngô đứng trước mặt mình, giọng yếu ớt vang lên nhưng nghe trong đó là giông bão :
_ Vì sao?
Tiếng nói lạnh lẽo mang theo điên cuồng của hắn, đôi mắt vằn tia máu;
_ Thiên Nguyệt vì sao lại giết em ấy? Em ấy vô tội, lỗi là ở tôi.
Cô bỗng nhiên bật cười, ha hả, giờ cô mới hiểu những lời kẻ phản bội cô từng nói : Vì tôi yêu nên tôi không còn đường để quay lại. Hóa ra từ đầu tới cuối, cô là kẻ không biết gì giữa cái trò chơi giả dối này, người bạn cô dùng chân tâm đối xử phản bội bán đứng cô, người cô dùng cả chân tình yêu đương cuối cùng lại yêu bạn cô rồi hôm nay đâm cô mấy nhát dao một lòng muốn cô chết. Cô thê lương ngửa mặt cười, cô biết hôm nay cô tuyệt đối không còn cơ hội sống nhưng cô làm sao cam lòng đây. Trời ơi, cô dùng một đời dùng chân tâm đổi chân tâm cuối cùng cô lại thê thảm tới mức này.
Nhát dao kia đâm xuống, không xót xa không lưu tình một lòng muốn mang cô kết thúc, người đàn ông cô yêu nhất lại là người mong chết nhất, nực cười cùng thê thảm.
***"******
Khuôn mặt thấm mồ hôi, tỉnh dậy sau ác mộng, đôi mắt xoẹt một tia đau đớn rồi nhanh chóng biến mất chỉ để lại đôi mắt tràn ngập máu tanh cùng hận thù, âm thanh lạnh như băng cùng châm biếm :
_ Vũ Thiên Nguyệt, Đoàn Phong kiếp này ta cho các ngươi sống không được, chết không xong từng chút cho các ngươi nếm trải tư vị khốn kiếp kia.
Tiếng nói gian trá kia vang lên trong thức hải của cô, chút bỡn cợt trong giọng nói tiếng nói kia:
_ Haha.... Hành hạ chúng xong rồi đưa hồn phách cùng máu thịt bọn chúng cho ta, cũng xem như thuốc bổ.
Cô im lặng hoàn toàn không để ý lời nói kia, cô kiếp trước coi như không tệ, 24 tuổi đã là chủ của một công ty tổ chức sự kiện có tiếng ở Sài Gòn, nhưng không nghĩ đến tất thảy cố gắng 4 năm tiêu tan trong một tháng vì một sự kiện cô tổ chức lại chọc vào xã hội đen có trùm Sài Gòn, kết quả mọi sự kiện sau đó bị bọn họ trực tiếp phá hỏng, trụ sở công ty bị phá, bọn chúng dùng tất cả phương diện đè ép cô rồi công ty cô phá sản.
Sau đó bị bạn cô lừa hết toàn bộ tiền, sau đó bạn trai phản bội cuối cùng thê thảm bị giết chết, xác thối rữa 2 tuần sau mới có người phát hiện rồi cũng chẳng ai nhận chôn cất, một con người chết không ai cần. Cha mẹ họ sớm quên có một đứa con như cô, họ hạnh phúc như thế kẻ sống trong nhung lụa kẻ quyền lực trong tay thì sự tồn tại của cô là thứ gì đây? Chỉ là cản trở và cản trở mà thôi.
Cô lặng lẽ đứng nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, tay sờ lồng ngực nơi trái tim đang đập, đó là thứ duy nhất cô còn cảm thấy mình đang sống. Tâm cô sớm đã chết lặng, không rõ yêu thương chỉ sót lại chút thù hận mà thôi. Kiếp này cô thà phụ tất cả chứ cô không kẻ nào phụ cô, cha mẹ, bạn bè, tình yêu một thứ cô cũng không cần.
*******
Cô vốn là học sinh của trường cấp 2, cũng tính là học sinh giỏi được thầy cô bạn bè yêu mến. Nhìn bảng đen nhàm chán, ngáp ngáp cái miệng mình cô thực sự muốn nghỉ học, tâm thức cũng là 28 tuổi đi xem lại mấy thứ cùi bắp của trẻ con này cô vui sao?
Ánh mắt cô liếc nhìn cậu bé đeo kính cuối lớp, đôi mắt ánh lên tia ý vị, Đoạn Thừa Vân xem là kẻ có máu mặt trong giới kinh doanh Sài Gòn, lúc trẻ con nhìn cũng thực đáng yêu đi. Hắn được gọi là ngụy quân tử, ha hả, trong ngoài bất nhất, tàn nhẫn vô sỉ hắn nhưng hành động thực tao nhã đi. Cô thiết nghĩ có nên thi vượt cấp hay không? Cô nhàm chán đến điên rồi.
Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên trong lớp, tương đối em tai:
_ Cô phát giấy họp phụ huynh cho các em. Các em về đưa cho ba mẹ nhé.
Tiếng nhịp tay hơi khựng lại, đồng tử có chút rụt lại, ha hả , họp phụ huynh? Cô tận 15 năm không gặp cha mẹ một lần thì họp phụ huynh ai đi, trước đây khóc tủi thân đến cực điểm nhưng bây giờ thì tâm hơi động nhưng cũng không để ý quá đi. Cầm tấm phiếu họp phụ huynh trên tay, nụ cười lạnh trên môi, để tờ giấy trong ngăn bàn nhẹ nhàng vo nát. Khuôn mặt lại xem như không có gì? Đứng ngoài mọi cuộc cãi vã.
Sau lưng cảm thấy có ánh nhìn hơi quét, cô liếc nhìn về phía ánh mắt, nở nụ cười ôn nhu nhưng ánh mắt lại phi thường rét lạnh về Đoàn Thừa Vân. Ánh mắt gần như cảnh cáo không quan tâm chuyện người khác, Đoàn Thừa Vân hơi đẩy kính nhếnh miệng rồi ánh mắt chuyển vào quyển sách, cô tán thưởng rất thức thời, thu dưới tay hẳn không tệ.