Web đen là thứ không phải cũng nên vào, ở trên đó mua bán rất nhiều thứ, ít là đồ cấm hoặc những thứ quý ra không phải ai cũng có thể sở hữu, nhiều thì vú khí, nội tạng, mạng người, những thứ mà không dành cho những kẻ yếu ớt ngu xuẩn, kẻ không tiền không quyền. Nói chung web đen, đen theo đúng ý nó, mạng của bạn cũng sẽ bỏ lại trên web này nếu bạn chọc phải người không nên chọc.Cô mím môi, đăng bán 2 thứ thuốc quý giá kia lên đây, nói sao thì cái thứ cô bán, chỉ có thể gặp chứ nào thể cầu, nhân sâm và hà thủ ô trăm năm nói muốn tìm trên thế giới này chả khác nào người dưng nói sảng. " Hà thủ ô cùng nhân sâm trăm năm, giá 10 triệu USD cùng khối ngọc tủy ít nhất 100 năm tuổi......."
Cô cũng có thể vào web đen đó cũng là lần tình cờ mà thôi, năm đó Đoàn Phòng cần tủy thay nhưng vô luận cách nào cũng không tìm được tủy thay, tìm kiếm trăm đường cũng thử lên web đen một lần, vậy mà thực sự có, cho dù giá của chúng cao đến chết người nhưng cô cũng mẻ một mảnh lớn tài sản để có được tủy thích hợp cho Đoàn Phong. Giờ nghĩ lại cũng buồn cười, mình lại chết dưới tay người mình yêu nhất.
***********
Khách sạn Say, nằm ngay chỗ khu đô thị sang trọng bậc nhất Sài Gòn, đắt đỏ sang trọng, quy cách phục vụ hoàn hảo không bao giờ bắt bẻ được, hoàng nhoáng đến từng chi tiết nhỏ, kẻ đến đây không phú cũng quý, là chỗ của bậc thượng lưu trong giới thượng lưu. Một bà già tầm 70 tuổi, dáng đi có chút chậm chạp, mơ hồ có chút không vững, trên người khoác chiếc áo lông màu đen, mái tóc bạc trắng búi gọn, đầu đội mũ nhung có tấm lưới che nửa khuôn mặt. Bà ta thì thầm vào tai phục vụ gì đó khiến đôi mắt của người nọ trở nên tái nhợt, vội vàng cúi đầu đưa dẫn bà ấy lên phòng tổng thống trên cao nhất. Phục vụ chỉ giám đưa bà ta lên phòng 9999, rồi cúi đầu đi xuống trước.
Bà ta lạnh nhạt nhìn cách cửa, 3 nhanh 2 chậm 5 ngắt quãng, cánh cửa bật mở ra một nam người dáng thon mảnh bước ra, liếc nhanh xung quanh nhường đường cho bà ta vào,thong dong đi vào phòng, theo hướng dẫn của người nọ. Bước vào trong thư phòng, một người đàn ông đang quay ghế lưng ghế vào trong, không hề rõ khuôn mặt, bên cạnh có một người đàn ông tầm 50 tuổi, đôi mắt hiện lên sự sắc bén lão luyện. Bà ta không vôi vàng mà điềm tĩnh đến kệ rượu, nhẹ nhàng mở một chai rượu vang đỏ ra, rót mình một ly thản nhiên uống rồi ngồi xuống sofa đối diện. Chất giọng khàn khàn:
_ Không hổ là khách sạn lớn, rượu không tệ chút nào.
Thái độ hưởng thụ không có nửa điểm căng thẳng, không nóng không lạnh làm không khí vốn có phần căng thẳng giờ thêm lạnh lẽo. Bà ta mở miệng:
_ Chúng ta đang giao dịch đúng không? Khách hàng của tôi có vẻ không đón tiếp tôi...
Không gian lại càng trầm lạnh, chiếc ghế của người kia quay lại, để lộ nam nhân tầm hơn 30, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo, giống như bức tượng tụ hết những gì đẹp đẽ và đen tối nhất của thế giới, phải nói là tuấn tú đến mức người ta thở không thông, đôi mắt màu hổ phách giống như báo đen vừa nguy hiểm vừa tà mị, vóc người cân đối, không thô kệch nhưng lộ ra cơ bắp săn chắc sau lớp sơ mi đen. Người trước mặt là yêu nghiệt chuyển thế, từ vẻ ngoài đến khí chất đều khiến người ta vừa sợ hãi vừa mê mẩn thần hồn. Giọng nói của người đàn ông nọ vang lên không nóng không lạnh nhưng cực kỳ từ tính, là tiếng anh Mỹ cực kỳ chuẩn:
_ Tôi nên gọi bà như thế nào?
Bà ta hơi ngẩn người nhưng rồi bật cười nhẹ, mắt híp lại, giọng cợt nhã:
_Vô Diện.... Giao dịch thôi...
Nói rồi bà cho tay vào trong áo móc ra hai cái hộp dài bằng gỗ đơn sơ, để trước mặt. Thái độ cợt nhã biến mất để lộ đôi mắt lạnh nhạt và sáng bén:
_ Giao đồ, kiểm hàng...
Nam nhân kia lộ một mạt cười nhạt, phất tay kêu người mang 2 vali một lớn một nhỏ. Bà ta mở ra 2 cái hộp của mình, đồng thời bên kia cũng mở ra 2 cái vali. Bên trong 2 hộp gỗ lô ra một củ nhâm sâm to bằng cổ tay trắng muốt, lá còn tươi mới vô cùng. Hộp bên cạnh lộ ra củ hà thủ ô to hơn cổ tay người, màu nâu đất tươi mới vô cùng, cả 2 hộp đều như mới hái xong, hơn nữa còn khai thác vô cùng tỉ mỉ, không tổn hại chút nào. Bên kia lộ ra một va li chứa những sấp dollar, sếp ngăn nắp gọn gàng mới tinh. Một bên lộ ra khối ngọc tủy hình nấm linh chi, phát ra ánh sáng xanh ngọc cực kỳ có linh hồn, vân sáng lộ đẹp đẽ tinh xảo vô cùng. Hai bên đều đẩy đồ về phía nhau, bà ta dơ tay lướt qua khối ngọc, ánh mắt lộ một tia thâm thúy hài lòng:
_ Không tệ chút nào. Ngọc tủy hơn trăm năm.
Bên kia kiểm tra hai chiếc hộp, đôi mắt trung niên 50 kia lộ sự kinh ngạc cũng kinh hỷ gật đầu với nam nhân kia. Bà ta không nhanh không chậm đóng 2 cái vali, toan xách đi thì có người cản lại, ánh mắt loé lên lạnh lẽo thấu xương, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt hai người cản đường biến mất lúc hiện ra chỉ còn bộ xương trắng tinh mặc vest đen. Một màn quỷ dị rợn người, bà ta không vui phất tay hai cái vali biến mất. Ánh sáng loé lên, một nữ nhân thân mặc sườn xám đen nhung, trên thân thêu con phượng hoàng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo, đặc biệt đôi mắt cực kì đẹp đẽ vừa tinh khiết như hải âu lại kiêu ngạo lạnh nhạt như khổng tước, cái loại khí đẹp đến ma mị, đôi tay thon dài cầm cái đầu lầu trắng tinh xấu số lúc nãy, mỉm cười lên tiếng:
_ Ta không thích ai cản đường ta, ngài không giận chứ.
Trác Ngọc nãy giờ trong bộ dạng bà già không thoải mái, đổi một hình dạng của 12 năm sau, bộ dạng cô rất xinh đẹp, có ném giữa đám người muốn lạc rất khó. Cô mân mê cái đầu lâu, quả nhiên thế này đẹp hơn, không có đám dòi bọ lúc nhúc rất dễ nhìn. Trên người lộ một tia chết chóc, kẻ đã chết một lần thường sẽ cho người ta cảm giác hết thảy quanh họ đều là người chết. Vẻ đẹp đã ma mị chết chóc, giống như cho người ta một loại cảm giác cái ghế sofa kia là bảo toạ làm từ máu vậy, xinh đẹp đến mức ma quỷ, rột cuộc người này đã trải qua những điều gì để trở thành bộ dạng này. Những kẻ xung quanh đây có ai chưa từng nhuốm máu người, nhưng chính chúng cũng có cảm giác sống lưng lạnh lẽo như hầm băng.
Người nam nhân hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lộ ra nụ cười thú vị, giọng nói có chút trêu chọc:
_ Không có gì, chết thì thôi. Quý cô xinh đẹp có thể gọi ta là đại công tước Will hoặc Will đều được.
Hắn rời khỏi ghế, dáng người được triệt để phô bày ra, cao mét chín mươi, mái tóc bạch kim cắt tỉa tỉ mỉ càng tôn lên sự yêu nghiệt của hắn. Will hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, phong thái như một quý tộc. Cô thản nhiên rút tay, lạnh nhạt nói:
_ Nên đi rồi... Không cần tiếp tục màn chào hỏi này nữa. Nói xem còn muốn cái gì ngài Will?
Khuôn mặt tuấn lãng của Will có chút lạnh lẽo, bất quá hắn cũng chỉ chậm rãi mở miệng:
_ Cầm lấy tấm danh thiếp của ta đi, lúc có thứ gì thú vị cứ gọi ta, trong điều kiện cho phép ta sẽ cho em thử em muốn.
Lướt nhìn dãy số trên card,phất tay một cái. Danh thiếp biến mất rồi thân hình cô loé lên một cái trở lại làm bà lão chậm chạp, thả lại một chữ:
_ Được.
Không nhanh không chậm rời khóc phòng, đến bên thang máy thản nhiên bước vào đi xuống dưới, rút một tờ 100 dollar đưa cho người phục vụ lúc nãy. Nhanh chóng đi ra ngoài hoà vào khu phố trước mặt, giọng nói vang lên bên tai cô:
_ Có vài con chuột đang đi theo. Tên lúc nãy là ma tu, là kì trúc cơ trung kỳ. Ta lúc nãy giúp cô phát ra khí tức kết đan kỳ trung kỳ, không thì cô phiền phức rồi.
_Đã biết. Giúp ta trốn.
Rút hết tiền và ngọc trong vali, trực tiếp vứt cái vali cùng xé nát tấm danh thiếp, đằng nào cũng nhớ số rồi giữ lại quá nguy hiểm, ai biết trên đó có gắn gì không, an toàn là trên hết. Cô đổi dáng vẻ liên tục, khi thì đứa trẻ, khi thì người đàn ông, lượn thành phố hết 2,3 tiếng, đổi xe liên tục mới cắt đuôi hoàn toàn đám người kia.
_ Sh*it....
Cô thô tục chửi một tiếng, ngồi thở trên sofa. Cô trở về hình dáng của mình, cả người ướt đẫm mồ hôi, cái vòng kia ngụy trang tốt nhưng biến đổi liên tục sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Cơ thể cô hiện tại giống như xe nghiền quá, đau đớn cực kỳ, tác dụng phụ của cái vòng thật làm người ta phát điên. Tắm rửa một hồi, nằm lên giường hoàn toàn mất đi chi giác ngủ đến hơn 1 ngày. Lúc tỉnh dậy đc thì phát giác đã là tối ngày sau rồi.
Thấy tên kia im lặng hơn bình thường thì ra là đang hấp thu ngọc tủy, đến 2 ngày sau tên kia mới lên tiếng, hơn nữa 10 phần hồ hởi...