Nhật Kí Trọng Sinh Của Kẻ Lang Thang

Chương 4: Kẻ Lang Thang

Cô lặng nhìn mình trước gương, khuôn mặt khả ái chưa phát dục, ánh mắt trong suốt đẹp đẽ, cô tựa như thiên sứ gãy cánh. Cô cười khẩy, năm đó vì yêu người kia mà đánh đổi đến cả cái mạng, hiện tại sống lại hận ý càng đậm vô cùng, người ta nói không sai, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.

Cô bắt đầu từng chút một, 21 tuổi đã có 1 công ty tổ chức sự kiện tương đối lớn ở Sài Gòn. Khi gặp Đoàn Phong càng tâm đầu ý hợp, đối với gia đình Đoàn Phong càng ưng ý cô, đối với họ mà nói so với sự khôn lớn và từng trải của cô sẽ giúp đỡ con trai họ rất nhiều, so với lấy một cô tiểu thư không bằng thêm một trợ thủ. Chỉ là không ngờ họ mất trong tai nạn máy bay, hắn rất sốc nên công việc công ty hầu như cô lo lắng, cũng là lúc Vũ Thiên Nguyệt ở bên hắn nhiều nhất, cũng là lúc cô bị xỏ mũi nhiều năm trời và tới tận lúc chết.

Ngẫm lại Đoàn Phong lúc đó muốn giúp cô không khó chỉ là hắn muốn cô chết mà thôi, nhát dao đâm xuống không lưu tình của hắn cô vẫn còn nhớ rõ. Đau đớn xé cả thể xác lẫn tâm can, ngỡ ngàng thất vọng cùng cực, tới chết cũng không toàn thây không ai chôn cất, loại thống khổ xen lẫn hận thù khiến cô dường như muốn băm thây vạn đoạn hai kẻ kia, kiếp trước chân tình mong đổi chân tình, kiếp này hận ý cùng máu tươi.

Cô đi trên đường đến trường, chiếc mu trần lẳng lặng dừng bên cạnh cô, là Đoàn Phong. Hắn cười dịu dàng nói:

_ Lên anh trở tới trường.

Cô hơi khựng lại, nhưng vẫn lạnh nhạt uh một tiếng. Đoàn Phong a Đoàn Phong kiếp này ta cho ngươi cả đời làm quân tốt trong tay ta. Đau đớn khổ sở khi người mình yêu lúc gần lúc xa, trơ mắt nhìn người mình yêu bên cạnh người khác, tất cả tôi sẽ trả anh đủ. Cô ngồi lên xe, ánh mắt thờ ơ với sự quan tâm của hắn. Cô với khả năng bây giờ, chơi đùa chết hắn cũng không phải vấn đề. Hắn nói với cô rất nhiều thứ, cô gật đầu nhàn nhạt, trả lời cũng thực lạnh nhạt, không nóng không lạnh tiếp thu hết thảy sự quan tâm của hắn. Phải công nhận hắn rất ấm áp nhưng trái tim đã bị giết chết một lần bởi sự ấm áp này, cô lại ghê tởm hắn đến tột độ.

Cô sắp gặp kẻ khiến cô bị xỏ múi kiếp trước, nếu như không nhầm thì Vũ Thiên Nguyệt trong thời gian này sẽ chuyển tới đây học, 2 kẻ khiến cô thống khổ kiếp trước cùng xuất hiện một lúc, đúng là rận cũng có đôi. Cô quay sang nhìn hắn, nụ cười dịu dàng, ánh mắt ngọt nhạt không phân, khuôn mặt điển trai, tính cách ấm áp tận tâm chăm sóc người. Nhưng lòng người thay đổi, tàn nhẫn độc ác của hắn khiến cô chết trong đau đớn.

Cô lạnh nhạt bước xuống xe với sự trố mắt của mọi người, chào một tiếng cảm ơn hắn lấy lệ rồi đi vào trường. Soái ca chở xe hơi đi học khiến không ít người ghen tỵ, cô cũng không để tâm bao nhiêu, kiếp trước cô kẻ đưa người đón một mớ ánh mắt loại này thực không thiếu, đợi hắn đi khuất hắn, cô âm trầm nhìn hộp cơm được gói cẩn thận trên tay, vứt vào thùng rác cách cổng trường không xa. Lạnh nhạt nói một câu:

_ Rác rưởi.

Bỗng một tiếng nói cà lơ phất phơ cất lên:

_ Cô đúng tàn nhẫn nhỉ? Tội nghiệp tên đần kia. Tâm ý bị quăng vào thùng rác kia.

Cô lạnh nhạt quay sang, đôi mắt màu xanh lai châu âu, sống mũi cao, mái tóc nâu cùng dáng người thon cao, khuôn mặt chưa trổ mã hài hòa cả nét á âu, tâm tuổi 15 giống một soái ca tương lai. Cô nhớ không nhầm thì đây là hot boy của trường cô lúc trước, đừng nhìn bộ dạnh hắn phất phơ mà lầm, mọi thứ của hắn đều xuất sắc và hoàn hảo, nghe đâu hắn là người kế nghiệp một tập đoàn lớn của Việt Nam. Lúc trước cô không để ý bởi cô nhớ không nhầm thì năm sau hắn sẽ chuyển sang nước ngoài du học. Cô trước đây bị tổn thương dồn nén để ý đến hắn xem như không có. Cô nhạt nhạt lên tiếng:

_ Thì sao?

Hắn cợt nhã nói:

_ Thật lạnh lùng ha?

_ Cút....

Cô mở miệng rét lạnh một tiếng, đôi mắt loé lên hàn ý thấu xương. Hắn cười cười lờ đi sự cảnh cáo của cô. Bật cười thú vị:

_ Lạnh lùng nhưng tôi thích. Hẹn gặp sau.

Cô lạnh nhạt quay đi, trong mắt cô một đám con nít danh mà thôi. Cô không để tâm lắm, chỉ là cô không biết hắn chính là duyên phận cô kiếp này.

*****

Thanh âm nhốn nháo im lằng khi cô vào lớp, ánh mắt âm trầm rơi vào cô gái được dẫn vào lớp. Vũ Thiên Nguyệt lúc 13 tuổi nhẹ nhàng và dễ thương vô cùng, so với cô lạnh nhạt và băng lãnh thì Vũ Thiên Nguyệt ngọt ngào và ấm áp hơn nhiều. Nhìn cô ta bước vào chỗ ngồi ngay canh mình, ánh mắt chứa hận ý thay bằng bình thản kiếp trước trở thành bạn thân cùng do mấy năm học trung lớp.

Vũ Thiên Nguyệt còn nhỏ để nhận ra ánh sắc bén của cô, cô ta cười làm quen:

_ Mình là Nguyệt, Cậu giúp mình thêm nhé.

Cô cười nhẹ, khuôn mặt nhìn không ra nóng lạnh, lịch thiệp nói:

_ Uh. Mình là Ngọc

Vũ Thiên Nguyệt cô hãy đón nhận sự chừng phạt đi, cuộc này của cô xem như đền nợ đi. Bạn thân a bạn thân, tôi cho cô ném hết đắng cay tôi chịu, ráng vui vẻ đi tận hưởng đi.

*******

Cô đi về nhà nằm trên ghế,rau trong không gian lớn lên không ít, mấy vị thuốc trong không gian cũng có thể bán không ít tiền, do linh khí nuôi dưỡng, thảo dược xem như phát triển 1 ngày ở ngoài bằng 10 năm ở trong không gian. Ít nhất ra ngoài cũng trăm mấy chục tuổi hơn nữa vô cùng chất lượng.

Cô thay đồ qua nhà hàng xóm kế bên, bà Nhàn là người phụ nữ sống một mình, mấy năm trước chồng bà bị người ta xiết nợ bài bạc, lấy hết tài sản gán nợ bản thân cũng gặp tai nạn xe, con cái thì bỏ xứ sang Đài Loan còn không có tin tức. Bà sông lủi thủi nhờ lương hưu và làm giúp việc, kiếp trước cũng quan tâm cô không ít chỉ là tới chết vẫn không gặp được con mình, cũng là người phụ nữ truân chuyên.

Cô vui vẻ nhìn bà, giọng nói cũng bớt lạnh nhạt hơn bình thường:

_ Bà có khoẻ không?

Giọng nói hơi khàn khàn, nhưng không giấu vẻ nhân hậu của người phụ nữ chân quê:

_ Cũng khá ổn. Ba mẹ cháu có về thăm chắu không?

_ Không hề.

Bà cụ tức giận nói:

_ Làm cha làm me như vậy, không sớm thì muộn cũng bị báo ứng.

Cô lạnh nhạt đáp lại, kiếp trước từ năm 15 tuổi họ đã cắt đứt liên hệ với cô, không ai biết họ ở đâu. Trả báo hay không đến bây giờ cô cũng không còn quan tâm nữa:

_ Không cần để ý.Cháu có việc muốn bàn với bà.

_ Aizzzz. Có chuyện gì có thể giúp cứ nói bà. Nói đi.

_ Nhà cháu có một số rau mới trồng bà có thể bán dùm cháu ngoài chợ hay không. Một ngày bán cháu trả bà 200 ngàn, rồi tùy số lượng bán cháu trả bà thêm.

Bà cụ vội xua tay, lắc đầu nói:

_ Chỉ là mớ rau, bán một hai hôm mà thôi. Không cần trả tiền. Cháu ở một mình cũng không dễ.

_ Cháu cần bà bán mỗi ngày không phải một hai ngày.

_ Thôi được rồi.Bà bán nhưng bà chỉ lấy 120 ngàn thôi. Để dành....

_ Không cần. Cháu cho bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu. Miễn sao đừng làm cháu thất vọng là được.

*******"

Nhìn những bó rau được thu hoạch cẩn thận xếp ngay ngắn trong xe kéo. Nhà cô cách chợ tầm 5 cây, mượn xe chở ra chợ sớm. Ngoài ý muốn bán được gần 2/3 số rau, vốn dĩ nghĩ được phân nửa nhưng nhiều hơn một chút cũng tốt. Cô nghĩ ngày mai tuyết đối bán hết,linh khí trong rau xem như dồi dào, tươi ngọt hơn rau bình thường rất nhiều ăn lâu ngày tốt cho sức khỏe có khả năng chứa mấy bệnh nan y. Số rau thừa thì cho mấy nhà quanh xóm, vừa tiện việc sau này, vừa đôi lúc cần họ giúp, lợi dụng sự thương hại của họ cũng không tệ.

Đúng y như cô đoán, rau bán chạy hơn rất gấp bội, nghe nói chỉ bán thứ 7 chủ nhật họ còn mua thêm một đống, mới dọn hàng ra mấy tiếng đã sạch nhẵn. Xem như có thu nhập ổn định, cho cô một cái vỏ bọc. Cô giao việc bán rau cho bà Nhàn, bản thân cô chạy đi kiếm tiền lớn. Sâm và Hà thủ ô trăm năm cũng không phải là thứ muốn là có, cung không đủ cầu nhưng vấn đề tuổi cô còn nhỏ ngoại hình có chút phiền phức. Cô nói với Huyết Sa:

_ Ngươi có thứ nào có thể ngụy trang về ngoại hình không?

_ Có. Nhưng mà đại khái không ngụy trang quá 2 giờ.

_ Đủ rồi. Đưa đây.

_ Xoè tay ra.

Một ngọc thạch đen tuyền hình mặt nạ nó đưa vào tay cô, giọng nói gian trá của Huyết Sa vang lên:

_ Nhỏ máu rồi đeo vào cổ. Ta nói dưới kết đan kì đừng mong nhìn ra bộ dạng thật của ngươi.

_ Bớt nhảm. Chỉ sợ tới trúc cơ còn không có.Linh khí nghèo nàn, lại thêm bây giờ mấy ai tin vào tu tiên nữa.

_ Cũng đúng. Vi diện này vừa nghèo nàn linh khí vừa chẳng ra hồn. Ở vi diện của ta trúc cơ xem như nhan nhản, kết đan dù hiếm nhưng cũng không thiếu, nguyên anh thì hơi ít ỏi mà không phải không có.

_ Ba hoa quá nhiều. Hái cho ta cây sâm và hà thủ ô trăm tuổi.

_ Nói với ngươi cũng như không? Đợi chút đi.