Nhật Kí Trước Ngày Vượt Cấp

Chương 6: Hôm nay quả là một ngày mệt mỏi

Thứ ba, ngày 18 tháng 5, 2021

Nếu như mọi ngày thì đáng ra tôi chỉ cần học buổi sáng trên trường và thêm mình buổi tối thôi nhưng có vẻ lớp học thêm tôi có khá nhiều đứa rảnh chiều nay nên tôi lại có thêm hai ca vào chiều nay, văn và anh. Mới chỉ qua buổi chiều thôi mà tôi đã thấy oải lắm rồi. Tôi biết tôi học cừng này không đáng là gì so với nhiều người khác nhưng mà tôi khác họ khác. Họ có thể học về là yên tĩnh học tiếp hoặc cùng lắm thì bị vài đứa em tinh nghịch quấy rối. Còn tôi, tôi về nhà là không yên ổn nổi, tại có thằng anh yêu qu(á)í của tôi đó.

Mỗi lần vắng nhà mà tôi cứ lo không biết mình đã khóa cửa phòng chưa, đống đồ quan trọng hay tài liệu của tôi được cất kĩ chưa, và đôi khi tôi còn lo không biết cái bể cá nhà mình nó có đang được yên ổn không. Nói chung là tôi luôn lo lắng về vấn đề riêng tư của mình. Chuyện không được vào phòng tôi, không được đụng vào đồ tôi và cả việc làm gì khi chưa có sự cho phép của tôi thì tôi đã cảnh cáo thằng anh tôi RẤT NHIỀU LẦN rồi. Nếu anh tôi là một người bình thường thì từ lần đầu tiên tôi nói đã phải rút kinh nghiệm và không phạm lỗi lần hai rồi. Nhưng không, anh tôi có bình thường đâu mà được như vậy, anh tôi bị điên mà.

Việc đồ của tôi bị vứt đi vô cớ hay căn phòng tôi có một mùi hôi khó ngửi tôi đã không còn xa lạ nữa rồi. Hồi nhỏ thì tôi có để ý đến mấy cái đó đâu, càng lớn lên thì tôi lại càng khó chịu. Tôi không thích những thứ bẩn thỉu hôi hám nên tôi cũng không thích anh tôi. Anh tôi được tắm táp sạch sẽ hàng ngày, miệng cũng được đánh răng mỗi tối nhưng người anh tôi vẫn rất hôi và hơi thở thì lại còn hôi hơn. Từ khi biết tôi ghét nước bọt của anh ấy, anh ấy luôn nhổ nước bọt vào mặt tôi mỗi khi không hài lòng với việc làm của tôi. Mà tôi có làm cái mẹ gì đâu, người sai lần nào cũng là anh ấy mà tôi cứ phải nhẫn nhịn. Nước bọt của anh ấy tởm lắm chứ thơm tho gì. Mà mỗi lần bị nhổ vào mặt tôi đâu chỉ thấy tởm, tôi còn thấy nhục nữa chứ. Tôi đã đề xuất việc làm một cánh cửa có khóa thông giữa hai nhà (nhà tôi có 2 nhà liền kề nhau, một nhà bố với anh ở, nhà kia mẹ chị và tôi ở) và bố tôi đã đồng ý. Nó khá là thuận lợi cho việc ngăn cho thằng anh tôi không qua phòng tôi quấy rối và đang biệt là khi anh tôi lên cơn thì tôi có chỗ trốn rộng rãi. Nhưng mà chỉ thoải mái được chút thôi. Việc khóa cửa giữa hai nhà khá là bất tiện cho bố tôi trong việc nhà cửa nên bố tôi khá khó chịu và luôn mắng tôi, tôi cũng tức nhưng việc cãi lại chỉ khiến cho mọi việc tồi tệ hơn thôi.

Vừa mới đây thôi, khi tôi vừa đi học thêm về tôi lại gặp cảnh phòng họp của tôi bị đột nhập bởi thằng anh. Phòng tôi lúc đó vừa hôi lại vừa nóng lắm tôi chỉ muốn chạy đi luôn, cửa số và cửa ra ban công được tôi mở ra cho thoáng bị đóng lại, việc đó làm tôi đã mệt lại mệt hơn. Đến cả cái hộp đậu phộng mới được mua hôm qua anh tôi cũng không tha, cái lọ mới sáng còn đang đầy bây giờ đã hết sạch rồi, còn cái gói hút ẩm thôi. Tôi nhìn cảnh cái phòng mình mà tôi tức điên lên, tôi lại bắt đầu đập phá. Đập xong tôi lại bị bố mắng vì làm quá chuyện, bị mắng thì tôi vẫn cứ im im thế thôi, có nói cảm nhận của tôi thì bố lại than anh tôi khổ rồi phải biết thông cảm cho anh. Tôi thông cảm nhiều rồi, thông cảm đến mức sắp điên rồi, tôi lại còn phải chịu đến khi nào?

Là một người ưa sạch sẽ, tôi đương nhiên là dọn lại cái phòng học rồi. Tôi lau lại cả căn phòng, lau lại bàn học và cửa sổ vì tôi tin chắc anh tôi đã hắt xì rồi nước bọt của ảnh văng khắp nơi. Đến cả cái chốt cửa tôi cũng phải lau vì tôi sợ nó bẩn. Lau xong thì tôi thấy ổn hơn vì phòng sạch rồi nhưng về mặt tâm lí thì tôi vẫn thấy nơi này bẩn. Chính vì tâm lí đó nên tôi lại lấy bình xịt khử mùi xịt khắp nơi và lại dọn tiếp căn phòng, dọn cho đến khi tôi bình tĩnh lại.

Tôi mắn mắn vì có gia đình ấm no đủ đầy nhưng tôi lại xui xẻo vì gặp phải thằng anh không bình thường và lại còn gia trưởng. Tôi đôi khi vẫn lo cho trương lai của tôi, lo khi tôi học đại học phả xa nhà thì khi về nhà liệu tôi có thể ở đó không. Tôi không biết lúc đó tôi có bao dung vị tha hơn không để chấp chứa thằng anh tôi không. Tôi không chắc là tôi có thể chịu đựng thằng anh tôi sau khi trải qua nhưng ngày tháng sống một mình khi học đại học nhưng mà chị tôi chịu được thì có lẽ tôi cũng chịu được thôi.

Dẹp lại những khó chịu uất ức ở đây, tôi đi tắm đây, tí nữa là phải đi học rồi.

Ăn cơm xong, tôi qua nhà bên kia để chuẩn bị đi học. Vừa bước nhà là tôi để ý cái bể cá ngay. Ôi định mệnh, sao mà mồm tôi linh quá vậy trời??! Vừa mới nhắc đến việc anh tôi nghịch bể cá là anh tôi nghịch thật luôn. Vì sao tôi biết á? Mẹ nó chứ, cái lưới vớt cá tôi để ngay ngắn trong hộc tủ bị lấy ra rồi nằm chềnh ềnh trong bể cá kia kìa. Chắc tôi trầm cảm mất thôi...