Nhật ký của một chàng trai trên chuyến bay mất tích định mệnh

chương 4

Về tới quê tôi, nhìn anh khá mệt nên tôi đưa anh vào nghỉ ngơi ở sofa. Tôi pha cho anh ly nước chanh ấm và cố đánh thức anh ngồi dậy uống.

'Anh ngồi dậy uống nước cho khoẻ nhé. Sao nhìn anh vẫn mệt và yếu quá vậy?'

'Em bảo tôi là một người khoẻ mạnh và em từ chối tôi. Nhưng em có biết tôi là người có thể dễ dàng chết bất kỳ lúc nào không? Chúng ta có khác biệt nhau như em nói đâu mà sao em cứ từ chối tôi mãi vậy?'

Nhìn mắt anh đỏ hoe, rồi nước mắt chảy dài, hơi thở khó nhọc mà tôi hoảng. Tôi vội xoa xoa ngực của anh hỏi nhỏ:

'WJ, anh sao vậy? anh bị bệnh gì vậy? Mau nói cho tôi biết đi.'

'Năm đó tôi uống rất nhiều thuốc ngủ bằng rượu để tự tử. Được đưa vào bệnh viện, rồi hôn mê gần 1 năm. Sau đó có người đưa tôi qua Mỹ điều trị. Điều trị gần 1 năm thì tôi cũng tỉnh lại nhưng di chứng từ vụ tự tử đó thì không thể nào trị hết được. Từ bao tử, tim, phổi, gan, thận đến tâm lý đều bị tổn thương nặng không còn lành lặn bình thường nữa. Thật ra có thể nói năm đó nếu tôi cứ thế mà rời thế gian này lại là chuyện tốt, vì sống với những di chứng này rất đau đớn.'

'Có phải là lần tự tử vào 15 năm trước không?'

'Phải'

Tuy vụ đó không phải do tôi gây ra nhưng tôi cũng có góp phần nên tôi thật sự rất đau lòng và hối hận. Tôi ôm lấy anh, xoa xoa lưng anh như để xoa dịu sự khó chịu mà anh đang phải chịu đựng.

'Trong suốt 15 năm qua em chưa từng không nghĩ đến anh và luôn hi vọng có một phép màu nào đó để em có thể tìm lại anh. Mình không đi đường vòng nữa, từ nay mình dừng lại bên nhau nhé.'

'Em nói thật chứ? Từ nay dù em có muốn đổi ý thì anh cũng sẽ không buông đâu.'- Anh siết chặt người tôi vùi mặt mình vào vai tôi sụt sịt.

Vậy đó, chúng tôi, hai con người lần đầu gặp mặt ngoài đời sau 15 năm quen biết nhau đã chấp nhận tình yêu của nhau một cách nhẹ nhàng, bình dị. Nhưng cái sự ám ảnh về Gay, về tình yêu đồng tính vẫn tồn tại trong tôi mặc dù thật lòng tôi rất thương anh và không hề kinh tởm anh. Tôi xoa tóc dụ anh ngủ một chút cho khoẻ rồi chạy nhanh ra ghế đá bên hông nhà ngồi thở.

'Beta, em sao vậy? Sao nhìn em căng thẳng vậy?'

'Em không hiểu nổi mình nữa, sao em lại có thể thích và muốn bên cạnh một người đàn ông chứ?'

'Em nói ai? Cái người mà em mới đưa về nhà đó hả?'

'Dạ, là anh ấy'

'Anh ấy có phải là cái anh nhạc công người Hàn Quốc mà trước giờ em hay nhắc và tìm kiếm không?'

'Đúng rồi, anh ấy tên WJ.'

'Em thích và muốn ở bên người mà em luôn mong nhớ tìm kiếm thì có vấn đề gì mà em phải căng thẳng như vậy?'

'Nhưng nếu thích anh ấy thì chẳng khác gì em là Gay và em thích Gay? Chị biết em bị dị ứng với Gay mà.'

'Gay thì sao? Thích một người Gay thì sao? Khi gặp lại anh ấy, em có thấy dị ứng, kinh tởm, buồn nôn như trước giờ em dị ứng với Gay không?'

'Không có, không hề. Mà em lại thấy rất vui, rất thích. Nhìn anh ấy, chạm vào anh ấy em lại thấy tim mình đập nhanh như mới được yêu lần đầu vậy.'

'Vậy thì em quan tâm làm gì Gay hay không, em cứ làm theo con tim và từ từ khám phá ra tình cảm thật sự của mình.'

"BETY, BETA VÀO ĂN TRƯA ĐI"- Tiếng gọi to của ba từ nhà bếp vọng ra.

Cuộc trò chuyện của hai chị em tôi bị cắt ngang bởi tiếng gọi ăn cơm của ba và mùi thơm từ thức ăn. Hai chị em xoa bụng đói đi nhanh vào bàn ăn.

'Woa, sao nhiều món ăn quá vậy. Mấy món này nhìn lạ mà có vẻ ngon nè. Ba nấu hết hả?'

'Không, hôm nay ba đặc biệt thích ăn món Hàn Quốc nên có mời đầu bếp chuyên nghiệp về nấu cho cả nhà. Hai đứa ngồi xuống đi, chờ món trứng cuộn nữa thôi.'

Tôi nhìn theo hướng tay ba chỉ vào bếp, nhìn thấy đầu bếp chuyên nghiệp ba nói đang mang tạp dề nấu ở bếp mà tôi vừa giật mình, vừa lo lắng đi lại hỏi han:

'WJ, anh đang mệt, khó chịu sao không ngủ mà xuống bếp nấu nướng làm gì?'

'Anh có ngủ một chút, thấy khoẻ hơn nên muốn nấu gì đó cho em ăn. Anh biết em chưa ăn trưa, ba nói cả nhà cũng chưa ăn trưa nên anh nấu nhiều luôn.'

'Hả, anh nói chuyện được với ba luôn hả? Hiểu nhau luôn hả?'

'Ừ, nói như thế này này.'

Nhìn anh ra ký hiệu bằng tay và cười rất tươi làm tôi bật cười vui vẻ. Anh tay mang đĩa trứng, tay nắm bàn tay bất động lâu năm của tôi kéo lại bàn ăn.

Cả nhà tôi đặc biệt là fan hâm mộ của món ăn Hàn nên ai nấy đều ăn rất ngon và tấm tắc khen tay nghề của đầu bếp. Tôi có lẽ là người ăn nhiều và ngon nhất vì ngồi cạnh anh, nhìn anh cười tươi hơn nắng mai làm lòng tôi như ngàn hoa đua nở ăn lấy ăn để cho đến khi nghe bà chị yêu quý phát biểu:

'WJ nấu ăn ngon tuyệt vời luôn, chắc từ nay phải chịu cực sáng, trưa, chiều rồi.'

'Không được, WJ không được khoẻ, anh ấy cần được nghỉ ngơi nhiều. Chị định trốn việc nấu ăn cho cả nhà hả?'- Tôi lập tức phản đối.

'WJ không phản đối mà em ý kiến à? Xót ruột dùm người thương hả? Xót ruột thì từ nay em lo nấu ăn đi'- Chị tôi nháy mắt phản bác lại

'Không sao, tôi vốn sẵn muốn nấu ăn cho Beta rồi vì em ấy thích món Hàn, nấu ít cũng khó nấu mà.'- WJ nhìn chị Bety giải vây cho tôi khỏi phi vụ nấu ăn.

'Nhưng.... anh....'- Tôi vẫn muốn phản đối nhưng bị anh đút một khoanh trứng cuộn vào miệng không nói được nữa.

'Beta, anh không sao. Gặp lại em, bên cạnh em, em rất vui vẻ với anh đã là liều thuốc tiên rồi. Không lo gì nhé, em ăn miếng trứng cuối cùng đi này.'

"Hả? Miếng trứng cuối cùng á????" Lúc này tôi và chị Bety mới giật mình nhìn lại bàn ăn và nhìn luôn người duy nhất trên bàn ăn không hiểu nội dung mà chúng tôi đã tranh luận đang xoa xoa bụng no căng ra vẻ hài lòng với bữa cơm Hàn Quốc chính hiệu. Chị nhận việc dọn rửa, WJ tranh thủ kéo tay tôi đi dạo vườn rau nhỏ trò chuyện.

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,