Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 13: Kết đan

"Ôn trưởng lão, Phong chủ cho mời." Tiếng người lúc ẩn lúc hiện truyền đến, trùng hợp đánh thức Quý Tiện Ngư.

Quý Tiện Ngư mơ hồ cảm nhận được mảnh mềm mại dưới thân, cố gắng dùng sức nhấc mí mắt nặng trịch lên. Chỉ mới he hé mi mắt, hắn đã loáng thoáng thấy một bóng người. Có vẻ người kia phát hiện hắn đã tỉnh nên sốt sắng đỡ hắn dậy, dùng bàn tay khô ấm dán lên trán rồi nhẹ nhàng nói.

"Cảm thấy cơ thể thế nào rồi?"

Nghe giọng nói này, Quý Tiện Ngư giật mình gọi "Sư phụ" rồi giãy giụa muốn rời giường. Ôn Nhược Thủy thấy vậy nhẹ nhàng đè hắn lại, ôn tồn nói. "Ta và con là sư đồ đã lâu, đâu cần coi trọng những lễ nghi tiểu tiết này."

Nói xong, ông nắm lấy cổ tay Quý Tiện Ngư, nhíu mày kiểm tra. Sau một lúc, Ôn Nhược Thủy buông hắn ra thở dài.

"Vốn dĩ vi sư chỉ mong con lấy được loại nguyên mộc tốt một chút, thuận lợi rèn kiếm bản mệnh thôi. Ai ngờ con lại gặp cơ duyên lớn như vậy, may mắn thu phục được Phượng Hoàng làm kiếm linh. Nhưng tu vi con còn thấp, chưa thể điều khiến kiếm linh mạnh như vậy. Nhớ kĩ, nếu không có chuyện đặc biệt nguy hiểm thì đừng có tùy tiện triệu hoán kiếm linh."

Quý Tiện Ngư gật đầu. "Đệ tử sẽ ghi nhớ."

Có lẽ chưa yên tâm, Ôn Nhược Thủy lo lắng nắm tay hắn dặn dò. "Con là đồ đệ khiến ta đắc ý nhất, vi sư từ xưa đến nay cũng yêu quý con nhất. Chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để vi sư lo lắng."

Quý Tiện Ngư khó chịu rút tay về, gật đầu đáp lại. Từ lúc hắn đến thế giới này đến giờ, số lần gặp vị sư phụ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đối với Quý Tiện Ngư, động tác thân mật như khi nãy có hơi không tự nhiên.

Nhắc đến Ôn Nhược Thủy một chút. Ông là một trong tam đại trưởng lão của núi Vọng Xuyên, ở trong nguyên tác cũng chỉ là nhân vật phụ xuất hiện vài dòng. Tuy là sư phụ của Quý Tiện Ngư nhưng dù hắn có ở ngoài rêu rao khắp chốn, ông vẫn chưa lần nào ra mặt. Vì lẽ đó nên nhìn qua, Quý Tiện Ngư trong nguyên tác chính là người đảm đương mọi việc, quyền lực không thua gì trưởng lão. Chính vì như vậy nên hắn mới dám không kiêng dè tính kế nhân vật chính, dẫn đến kết cục thịt nát xương tan.

Ôn Nhược Thủy nhìn tiểu đồng chờ ông ngoài cửa, đứng dậy định đi. "Phong chủ bên kia tìm vi sư có việc cần nghị sự, con cứ từ từ điều tức. Có thời gian ta lại đến thăm con."

Sau khi Ôn Nhược Thủy rời khỏi, Quý Tiện Ngư nhanh chóng lần nữa thiếp đi.

"Đi ra! Ai cho ngươi tới nơi này hả? Đừng có hở ra là chạy đến dính lấy Đại sư huynh nhà chúng ta, rõ chưa!" Mới vừa ngủ không bao lâu, Quý Tiện Ngư đã bị giọng nói oang oang của Tiết Văn Xuyên đánh thức.

Có lẽ do ngủ nhiều nên khi ngồi dậy, đầu Quý Tiện Ngư đau như búa bổ. Nhưng khi nghĩ đến trình độ gây sự của mấy tiểu đệ ngốc nhà mình, hắn vẫn cố gắng lết ra ngoài.

Thật không ngoài dự đoán của hắn, vừa đến cửa viện Quý Tiện Ngư đã thấy Tạ Lãm đường đường chính chính đứng đó, trước mặt y là ba tiểu đệ hung hăng chặn cửa giống như sợ mình không thể kết oán với nam chính.

Bọn ngốc này!

"Đứng đó làm gì vậy hả!" Quý Tiện Ngư quát nhẹ. Hắn lo lắng quan sát Tạ Lãm, trong lòng chỉ mong y đừng thù hận gì mấy đứa nhóc này.

Mới nhìn thấy Quý Tiện Ngư, hai mắt Tạ Lãm đã sáng lên. Y lao đến đẩy ba người đứng ở cửa ra, muốn nhanh chóng xông vào. Nhưng ba tên nhóc này đâu để Tạ Lãm qua. Để hai tiểu đệ ở lại chặn cửa, Tiết Văn Xuyên chạy vội đến chỗ Quý Tiện Ngư.

Lúc này trông cậu giống như tiểu thái giám chạy lại đỡ hoàng thượng, vô cùng cẩn trọng, vô cùng cung kính. Tiếc là chưa kịp chạm vào góc áo của Quý Tiện Ngư thì Tiết Văn Xuyên đã bị sư huynh mình đánh một chưởng. Không đếm xỉa đến Tiết Văn Xuyên, Quý Tiện Ngư vẫy vẫy hai tiểu đệ đứa chặn cửa.

"Hai đứa kia, lại đây mau."

Hai tiểu đệ nghe gọi nhanh chóng chạy đến, cúi đầu nghe mắng. Tạ Lãm mới nãy còn muốn xông vào, hiện tại đứng nguyên tại chỗ, con mắt nhìn hắn ngập tràn đáng thương và oan ức.

Nhìn cảnh này, Quý Tiện Ngư khó hiểu vô cùng. Hắn mới chỉ thân cận nam chính một chút mà đám tiểu đệ đã ầm lên làm khó nam chính rồi sao? Chỉ vì vậy? Nghĩ một lúc, Quy Tiện Ngư bỗng thấy rất có thể là như vậy. Từ lúc tên Quý Tiện Ngư kia chú ý đến Tạ Lãm, quả thật mấy tiểu đệ này suốt ngày tìm cách hãm hại y…

Với suy nghĩ đó, Quý Tiện Ngư chột dạ gọi Tạ Lãm dò hỏi. "Tạ sư đệ?"

Tạ Lãm không nói lời nào, sải chân đến trước mặt hắn rồi đột ngột ôm hắn vào lòng. Quý Tiện Ngư trước hành động này vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ thần trí Tạ Lãm vẫn chưa khôi phục? Hay tại cái [Ý xuân dạt dào] kia có độc vậy trời!

Tiết Văn Xuyên trợn mắt kêu to. "Tiểu tử này điên rồi! Không ngờ y vẫn mặt dày dán lấy huynh. Đại sư huynh, huynh đừng để ý đến y!"

Khác với Tiết Văn Xuyên kích động khóc lóc, Trương Thiên Ấn ngược lại cũng không quá bất ngờ. Chỉ tội tam sư đệ Trần Văn Uyên mới thấy lần đầu nên hiện tại chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn sư huynh mình ôm ấp với người ta. Ba tiểu đệ bất đắc dĩ nhìn nhau, trong lòng đều chung một câu hỏi.

Đại sư huynh nhà hắn thân thiết với người khác từ lúc nào vậy?

Lại nói đến Quý Tiện Ngư. Hắn bị ôm thì giật nảy mình, theo bản năng giãy giụa muốn thoát ra. Nhưng càng động, Tạ Lãm ôm hắn càng chặt, hơn nữa y còn lợi dụng chiều cao mà vùi đầu vào hõm cổ hắn. Qua một lúc, y mới từ trong cổ hắn chậm chạp nói.

"Ta không nghĩ mọi chuyện sẽ thành như vậy… Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?"

Quý Tiện Ngư thấy thật sự không thể đẩy Tạ Lãm ra bèn không đẩy nữa. Nghĩ nghĩ một chút, hắn vỗ lưng Tạ Lãm một chút rồi cẩn thận thăm dò.

"Nếu ngươi thật sự thấy có lỗi thì hiện tại nên nói với Long Hạo chân tướng mọi việc đi. Nếu nàng tức giận thì cùng lắm sẽ đem ta nuốt chửng, coi như một mạng đền một mạng."

Quý Tiện Ngư cố ý nói vậy vừa là nhắc khéo việc Tạ Lãm nợ ân tình đồng thời cũng tranh thủ giành lấy sự đồng tình của y. Dựa vào phản ứng của Long Hạo hôm trước, hắn cảm giác Quỷ tướng quân vẫn chưa chết. Quả nhiên như hắn nghĩ, Tạ Lãm tức giận quát lên.

"Nàng ta dám? Nếu nàng dám chạm tới một sợi tóc của ngươi thì ta đảm bảo, nàng ta sẽ sống không được, chết không xong. Cả cái tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia nữa, ta cũng tiễn hắn theo ả luôn."

Quý Tiện Ngư đạt được mục đích liền cười thầm. "Vậy cái tên người không ra người đó đang ở đâu vậy?"

Tạ Lãm nghe hắn hỏi vậy thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng căng thẳng hỏi hắn.

"Ngươi... lại muốn kiếm linh mới? Không thể được! Ngươi đã có kiếm linh rồi mà."

Quý Tiện Ngư lườm Tạ Lãm một cái, "Long Hạo rõ ràng là kiếm linh của ngươi. Tại sao ngươi lại muốn cho ta kiếm linh của mình vậy hả?"

Tạ Lãm lắc đầu, kiên định nói. "Đấy đã là kiếm linh của ngươi rồi. Ta mặc kệ! Không được muốn cái nữa."

Quý Tiện Ngư bị giọng điệu trẻ con của y chọc cười, thoải mái hứa. "Được được được. Ta không muốn. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết Quỷ tướng quân có ở chỗ ngươi hay không là được."

Tạ Lãm chần chờ nhìn Quý Tiện Ngư một chút, rốt cuộc cũng gật đầu.

Đám tiểu đệ xung quanh bị phản ứng của Tạ Lãm dọa cho trợn tròn hay mắt. Quý Tiện Ngư sợ chúng hiểu lầm liền đưa ngón tay chỉ lên đầu, nhanh chóng giải thích.

"Lúc trước y bị thương có uống nhầm một loại thuốc kỳ quái nên hiện tại nơi này không được tốt cho lắm."

"Vậy sau này y có khỏe lại không?" Tiết Văn Xuyên tò mò hỏi thăm.

Quý Tiện Ngư vuốt cằm suy nghĩ một chút, hệ thống không nói rõ tác dụng phụ sẽ kéo dài bao lâu, hơn nữa cũng không nói thứ kia sẽ khiến tâm trí giống như trẻ con. Hắn chần chờ một chút, cuối cùng vẫn đoán bừa. "Sẽ khỏe lại thôi."

Bởi vì tò mò về tình hình hiện tại của Quỷ tường quân, Quý Tiện Ngư nhanh chóng đuổi đám tiểu đệ đi rồi lôi Tạ Lãm vào phòng.

Đợi cho Tạ Lãm yên ổn ngồi xuống ghế, Quý Tiện Ngư cũng đứng đối diện y, giống như lừa đảo trẻ con hỏi.

"Ngươi có phải cậu bé ngoan không nào?"

Tạ Lãm ngẩng đầu nhìn hắn, đầu gật gật nhưng rất nhanh thay bằng lắc đầu.

Quý Tiện Ngư thấy cảnh này không nhịn được bật cười. Hắn đưa tay chọc chọc khuôn mặt tinh xảo anh tuấn của Tạ Lãm thở dài. "Hầy… Ngươi nói xem, sau khi khôi phục ngươi còn nhớ được chuyện lúc này không?"

Tạ Lãm nháy mắt ngồi yên không nói lời nào.

Nghĩ thế nào, trong lòng Quý Tiện nổi lên vài suy nghĩ xấu xa. Hắn cười cười vén ống tay áo lên, giơ cánh tay trước mặt Tạ Lãm đùa giỡn hỏi. "Không phải ngươi rất thích liếm người sao? Nào, liếm đi chứ!"

Tạ Lãm ngơ ngác nhìn cánh tay trắng như tuyết đang đưa qua lại trước mắt nuốt nước bọt. Có lẽ không nhận ra Quý Tiện Ngư đang trêu chọc mình, Tạ Lãm thật sự lè lưỡi ra liếm một cái, để lại trên tay Quý Tiện Ngư một đường ướt nhẹp. Quý Tiện Ngư không ngờ sự việc lại diễn ra theo hướng như vậy. Khuôn mặt hắn nhanh chóng đỏ ửng, vội vàng rút tay về.

Quá là vô liêm sỉ rồi!

Mới vừa gào rú trong lòng một chút, âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên chặt đứt suy nghĩ của Quý Tiện Ngư.

[Nhận thưởng] Điểm hảo cảm +5

Hả? Cái gì vậy?

Như nhận ra điều gì đó, Quý Tiện Ngư giật bắn mình hét lên. "Không phải chứ! Nếu thật sự là vậy thì quá đáng sợ rồi!"

Không để ý Quý Tiện Ngư đang kinh ngạc bụm miệng, Tạ Lãm ngang ngược kéo lấy tay của hắn rồi ngang ngược liếm loạn lên. Càng liếm, âm thanh của hệ thống càng vang lên dữ dội. Quý Tiện Ngư cuống quít né tránh, không ngừng can ngăn.

"Được rồi được rồi, đừng liếm đừng liếm!"

Tạ Lãm bất mãn rụt tay về, vẻ mặt đầy oan ức và đáng thương.

"Trời ơi! Tổ tông của ta! Ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi đâu mà, tỉnh lại đừng mang thù với ta…"

Không như Quý Tiện Ngư lo ngại, Tạ Lãm giật giật cánh tay hắn cau mày nhỏ giọng.

"Ta khó chịu…"

Nhìn sắc mặt Tạ Lãm đúng là không tốt lắm, Quý Tiện Ngư vội hỏi. "Làm sao vậy? Nơi nào khó chịu?"

Tạ Lãm dùng tay ôm ngực, khó nhọc thở ra. "Nơi này."

Quý Tiện Ngư nắm lấy cổ tay Tạ Lãm kiểm tra một hồi thì phát hiện linh lực trong cơ thể y đang hỗn loạn đấu đá. Hơn nữa hai mắt y cũng đỏ rực lên, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Đến đây, Quý Tiện Ngư sợ hết hồn.

Đây rõ ràng là đang tàu hỏa nhập ma! Hồi nãy Tạ Lãm vẫn tốt mà? Tại sao nhanh như vậy lại xảy ra chuyện rồi?

Giữa hàng lông mày của Tạ Lãm, một ấn ký dần xuất hiện, Nó càng lúc càng đậm dần, đỏ tươi như muốn rỉ ra máu. Những tia sét cũng bắt đầu phát sinh từ cơ thể y. Đồng thời từ bốn phía, từng đợt linh lực từ khắp núi Vọng Xuyên ồ ạt đổ tới hai người.

Đột nhiên Tạ Lãm đau đớn cuộn mình ngã xuống đất. Một luồng sáng chói lói tỏa ra từ cơ thể y. Ầm một tiếng, một con rồng nhỏ xuất hiện, nháy mắt choán hết cả gian phòng.

Quý Tiện Ngư vì đứng cạnh Tạ Lãm khi nãy nên hiện tại hắn bị quây giữa đầu và đuôi của rồng xanh. Nhìn tiểu Thanh Long cuộn tròn trên mặt đất, Quý Tiện Ngư hoảng hồn.

"Vì sao lại biến hình rồi?"

Nơi này không giống trận Vong Xuyên, thân là người mang trong mình huyết mạch của Yêu Vương, nếu Tạ Lãm bị phát hiện ở nơi này thì đâu còn chỗ để y dung thân nữa!

Lúc này tiểu Thanh Long không còn chút ý thức nào nữa nhưng thân thể vẫn liên tục hấp thụ linh khí kéo đến. Quý Tiện Ngư muốn tránh khỏi nơi này mà vừa mới nhúc nhích một chút, một luồng hơi nóng rực đã thổi tới phía sau lưng hắn. Không để hắn thoát, một cánh tay hung hăng kéo hắn trở lại.

Rõ ràng Tạ Lãm đang hoảng sợ, muốn hẳn ở lại cùng…

Có lẽ tiểu Thanh Long biết mình dọa đến Quý Tiện Ngư nên cánh tay đang nắm chặt dần buông lỏng rồi thu về phía lưng hắn, nhẹ nhàng vuốt vuốt như muốn trấn an Quý Tiện Ngư. Thấy người kia không còn phản kháng, tiểu Thanh Long cũng không còn kích động nữa, chỉ để Quý Tiện Ngư về bên cạnh mình rồi lại ngồi yên.

Quý Tiện Ngư ngẩn ngơ trong chốc lát rồi khoang chân ngồi cạnh Tạ Lãm. Ngoài kia sấm rền từng trận, gió lớn lồng lộng. Bỗng Quý Tiện Ngư cảm thấy có gì đó nhoi nhói trong lồng ngực. Nơi đan điền trống rỗng của hắn đột nhiên tràn đầy linh lực, mơ hồ thành hình.

Trời đất hưởng ứng, kinh mạch mở rộng, linh lực tràn đầy… Đây rõ ràng là dấu hiệu khi Kết Đan!!!

Hắn nhìn Tạ Lãm đang nhắm mắt nằm cạnh mình, cảm xúc đan xen. Có thể nói hầu hết cơ duyên của hắn đều là do nam chính mang cho. Ân tình này sợ rằng có muốn báo hắn cũng báo không nổi mất!

Tuy trong lòng áy náy nhưng kỳ ngộ không phải dễ gặp. Nhờ Tạ Lãm nên hiện tại nồng độ linh khí xung quanh đã nhiều gấp năm sáu lần bình thường. Tỉ lệ Kết Đan thành công cũng nhờ đó mà tăng lên. Không nghĩ ngợi nữa, Quý Tiện Ngư tập trung, chuẩn bị đột phá Kết Đan kỳ.

Quý Tiện Ngư không ngừng đem linh lực từ bên ngoài vào gột rửa kinh mạch, cứ thế chín chín tám mốt lần. Sau khi xong chu trình kia, linh lực sẽ được dẫn vào đan điền đồng thời dẫn đợt linh lực tiếp theo vào cơ thể.

Mãi đến khi linh lực trong đan điền bị ép đến mức tận cùng, đan điền giống như quả bóng căng đét nổ tung. Linh lực bị nhốt kín ồ ạt đổ ra ngoài cơ thể, kinh mạch và đan điền đều quá tải mà vỡ tan.

Trong nháy mắt, sắc mặt Quý Tiện Ngư trắng bệch. May mắn là quá trình này diễn ra không quá lâu. Chỉ một lát sau, linh lực lại như lũ tràn vào cơ thể. Những nơi vừa tổn thương được linh lực đi qua chữa lành với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Trải qua chín chín tám mốt lần, linh lực cuối cùng cũng hợp lại, kết thành một viên Kim Đan chân chính!

Quý Tiện Ngư mở mắt ra. Vết thương trên người hắn đều đã biến mất, kể cả nơi vết thương cũ ở rừng ngô đồng cũng trở nên trắng nõn. Linh lực không còn tán loạn nữa mà tập trung ở đan điền, ẩn ẩn sức mạnh.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ảo diệu khó mà tin nổi nhường này. Hiện tại trong lòng Quý Tiện Ngư nhảy lên bốn chữ thật to: Như được hồi sinh!