Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 12: Khế ước

Cả bầu trời bị tầng lá đỏ che kín. Một cây ngô đồng cao đến ba mươi mét sừng sững chiếm gần nửa diện tích rừng cây. Lúc này trên thân cây ấy, vô số người đang cố gắng trèo lên; người nhanh thì lên được bảy, tám mét; người chậm thì chỉ mới được ba, bốn mét chặng đường, nhìn qua có vẻ vô cùng vất vả.

“Quý sư huynh?” Đệ tử rớt lại sau cùng thấy Quý Tiện Ngư xuất hiện thì vô cùng bất ngờ. Dựa theo thực lực của hắn thì đáng nhẽ Quý Tiện Ngư sẽ là người ở vị trí cao nhất chứ?

Quý Tiện Ngư cười cười vẫy tay xem như chào hỏi. Hắn quay đầu nhìn ba tiểu đệ phía sau dặn dò: “Thời gian không còn nhiều, phải nhanh lên.”

Mấy người từng bước đi tới gốc cổ thụ, mệt mỏi thở phào. Tiết Văn Xuyên đưa tay lau mồ hôi trên trán, kinh nhạc nói: “Đệ cứ nghĩ mãi tại sao đi nửa ngày còn chưa đến, hóa ra là vì nó lớn đến nhường này!”

Càng đến gần điểm xuất phát thì họ càng cảm nhận được luồng linh lực khổng lồ tỏa ra. Dòng linh lực này giống như dòng thác lớn, từ trên đổ xuống cản trở linh lực bên trong đan điền khiến cơ thể trở nên chậm chạp.

Trương Thiên Ấn thở hổn hển theo sát mấy huynh đệ, tuy mệt nhưng vẫn muốn lắm mồm, chốc chốc lại nói.

“Đây chính là cây ngô đồng Phượng Hoàng, tương truyền rằng phía trên có hồn phách của Phượng Hoàng trấn thủ, thực lực có thể đạt tới Đại Năng Hóa Thần Kỳ!”

Tiết Văn Xuyên đương nhiên không tin, lập tức giễu cợt một tiếng.

“Hóa Thần Kỳ? Đến chưởng môn của chúng ta mới đạt Nguyên Anh Kỳ. Nếu như có một cường giả đạt đến Hóa Thần Kỳ ở đây thì chẳng phải chúng ta bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung sao? Thế mà ngươi cũng tin được hả?”

Quý Tiện Ngư vừa định nói gì đó thì đột nhiên vai bị người ta nhấc lên, cơ thể nhẹ bẫng bay lên cành cây gần nhất.

“Đại sư huynh!” Hai tiểu sư đệ không kịp phản ứng, ở dưới gốc cây hô to.

Tu sĩ mới nãy vừa chào hỏi bọn họ há hốc miệng nhìn hai người bên cạnh mình. Những tu sĩ xung quanh cũng liên tục biến sắc. Bọn họ vẫn không thể tin nổi rằng Tạ Lãm có thể ôm một người trưởng thành, nhẹ nhàng nhảy lên tận đây. Một lần nhảy này của y có thể đạt đến độ cao như này, thật sự khiến người khác ghen tị.

Tạ Lãm đương nhiên không chú ý đến sắc mặt của người xung quanh, không ngừng nhảy lên, chỉ đạp mấy cái mà đã bỏ lại vô số huynh đệ đồng môn. Hai người xuất phát từ phía cuối đội ngũ mà trong chớp mắt đã đuổi kịp những người đi giữa đội hình.

Quý Tiện Ngư lúc này mới phản ứng lại, nghiêng người tránh khỏi vòng tay của Tạ Lãm, đứng đợi đám tiểu đệ đang ra sức trèo lên. Còn những người bị Tạ Lãm dễ dàng vượt mặt đều dùng sắc mặt phức tạp để nhìn hai người, có người ước ao, cũng có vài người biểu thị sự phẫn nộ.

Đó cũng là điều hiển nhiên. Bất kỳ ai cần cù vất vả mong đạt được thành quả đều khó chịu khi thấy người khác dễ dàng đạt được mục đích. Vậy nên chuyện không cam lòng là điều rất bình thường.

“Nhìn xem, vậy là có ý gì hả?” Có người nhỏ giọng lầm bầm, trong lời nói dễ dàng phát giác sự bất mãn.

“Hừm. Đó là thiên kim chi tử mà.”

Quý Tiện Ngư cúi xuống nhìn đủ loại thần thái của những kẻ kia thầm nghĩ. Con đường tu hành rộng mênh mông, bất công là chuyện thường gặp, nếu không biết điều chỉnh tâm trạng của bản thân, tự mình tìm lấy cơ duyên thì sao có thể cầu đạo đây?

“Đi.” Bàn tay của hắn lại bị người ta nắm lấy lần hai. Bị nhiệt độ nóng bỏng từ người kia truyền đến, Quy Tiện Ngư rất nhanh lấy lại tinh thần. Lúc này, Tạ Lãm đã khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhìn hắn.

Quý Tiện Ngư khẽ liếc đám tu sĩ rồi cười nhạt. Hắn cố tình làm cử chỉ lịch sự tao nhã rồi chắp tay từ chối. “Tạ sư đệ vất vả nhiều rồi. Hơn nữa đệ vừa trọng thương, chắc hẳn không còn sức. Chúng ta vẫn nên từ từ tiến lên thì hơn.”

Âm thanh của hắn không lớn không nhỏ nhưng những tu sĩ xung quanh đều có thể nghe rõ. Ý tứ châm chọc trong câu nói quá rõ, bọn họ nghe xong sắc mặt càng thêm khó coi. Quý Tiện Ngư đạt được mục đích thì cười thầm, không để ý đến xung quanh nữa, một mạch dắt Tạ Lãm đi về phía trước.

Càng leo lên cao, uy áp càng lúc càng lớn. Thi thoảng từ trên cành, một vài lá ngô đồng nhẹ nhàng rụng xuống, nhìn qua thì vô cùng vô hại. Nhưng thực ra chỉ cần đụng phải chúng thì ngay lập tức, lá cây hóa thành áp lực nặng hàng ngàn cân, dễ dàng đè người ở trên cây rơi xuống.

Ở độ cao này hầu như không còn ai còn sức để nói chuyện. Chốc chốc lại có người kiệt sức hoặc không cẩn thận bị lá ngô đồng rơi trúng mà ngã khỏi cành cây. Vô số người nhìn cảnh tượng này đều từ bỏ việc leo lên, đứng ở tại chỗ chuẩn bị chặt lấy nguyên mộc.

Hiện tại cả người Quý Tiện Ngư đều ướt sũng toàn mồ hôi, hơn nữa y phục dính chặt vào người khiến hắn vô cùng khó chịu. Trên lưng giống như có một ngọn núi đè lên, khiến thân thể nặng như chì, lồng ngực đau nhói giống như chuẩn bị thổ huyết đến nơi.

Ngoại trừ phải né tránh lá ngô đồng thì những cơn gió lớn bất chợt thổi đến cũng khiến hắn phải đề phòng. Ở nơi này, chỉ cần lơ đễnh trượt chân thôi là sẽ không thể cứu vãn, cơ thể rơi xuống vỡ thành trăm mảnh.

Liễu Vô Sương là người trong nhóm leo đến cao nhất. Hắn nhìn Tạ Lãm và Quý Tiện Ngư đang đi tới thì hơi kinh ngạc, tuy đã dự liệu được trước. “Ta tưởng lần này mình đã chiếm được ngôi thứ nhất rồi kia.”

Quý Tiện Ngư lau mồ hôi trên trán, giơ kiếm chém văng ngọn gió đang lao đến cười khổ. “Nếu chỉ có đơn giản vậy thì sẽ rất nhàm chán đấy.”

Liễu Vô Sương gật đầu phụ họa: “Mới chỉ đến đây mà gió đã mạnh thế này, chỉ sợ trên

kia còn khó khăn gấp vạn lần.”

“Từ khi trận được mở ra tới giờ vẫn chưa ai leo được tới đỉnh, càng lên càng gian nan là chuyện đương nhiên.”

Liễu Vô Sương cũng bị gió lớn cắt vài vết trên người, sắc mặt trắng bệch khó khăn bước tiếp. “Nghe đồn trên ngọn cây có uy áp cấp Hóa Thần, hoặc dù không đến Hóa Thần thì đối với những đệ tử chưa Kết Đan cũng như nhau.” Hắn liếc nhìn những sư huynh đệ phía dưới, giọng điệu bất đắc dĩ nói. “Có thể tới được đây cũng đã là không dễ rồi.”

Quý Tiện Ngư thở phào một hơi, linh lực trong đan điền gần như ngưng trệ, hai chân rã rời. “Vốn dĩ cầu đạo đã là việc đi ngược ý trời, sao có thể nhắc đến hai từ dễ dàng cơ chứ.”

Liễu Vô Sướng giống như được nhắc nhở, trong mắt xuất hiện vài tia chán chường. Nhưng rất nhanh, hắn đã cười cười, cái nhìn với Quý Tiện Ngư cũng thân thiện hơn.

“Quý sư đệ quả nhiên suy nghĩ thông suốt, tâm chí kiên định, thật làm người ta phải kính phục.”

Chỉ là Quý Tiện Ngư mới vừa nói đùa vài câu, thể lực dần cạn kiệt. Hắn không đáp, ngẩng đầu nhìn đỉnh cây cách mình năm, sáu mét rồi cắn chặt răng tiếp tục trèo lên.

Đang đi thì bỗng nhiên Tạ Lãm buông tay Quý Tiện Ngư, không nói lời nào, dùng tốc độ cực nhanh tiến lên phía trước. Quý Tiện Ngư tưởng y đã khôi phục thần trí nên không quá lo lắng, chăm chỉ tự mình bò lên.

Liễu Vô Sương chịu hết nổi, dựa vào thân cây nghỉ ngơi. Thấy Tạ Lãm nhanh chóng lướt qua không hề vất vả, hắn có chút hoảng hốt: “Tạ sư đệ…”

Lúc này, hắn mới phát hiện ra sự chênh lệch giữa mình và đối phương. Đi được đến đây chân hắn đã rã rời, nội tạng gần như bị nén chặt. Hắn vẫn có thể đứng vững như này có lẽ đều nhờ vào ý chí.

Về phần Quý Tiện Ngư, hiện tại hắn và Liễu Vô Sương đều chung một tâm trạng cả, đều nhận ra thực lực giữa mình và Tạ Lãm chênh lệch nhường nào. Quý Tiện ngư rốt cuộc cũng biết tại sao tên Quý Tiện Ngư trong nguyên tác lại luôn nhắm vào Tạ Lãm, nhăm nhe giết bỏ đối phương.

Mà chung quy thì hắn cũng chỉ là người ngoài cuộc, đối với những điều này cũng dễ tiếp hơn. Còn Liễu Vô Sương, tuy vô cùng hâm mộ nhưng không phải người hẹp hòi, tuyệt đối không nảy sinh tà tâm gì đó.

Lại nói, Quý Tiện Ngư rất yêu thích vị sư huynh thẳng tính này. Nhìn chung, cái gì Liễu Vô Sương cũng thua kém nam chính như nếu nói về bản lĩnh thì vị sư huynh này cũng thuộc phái thực lực, so với đồng lứa thì số người có thể giỏi hơn chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nếu không phải Quý Tiện Ngư giở thủ đoạn thì người kiệt xuất nhất môn phái phải là Liễu Vô Sương mới đúng.

Hai người mải suy nghĩ mà không nhận ra dị thường ở xung quanh mình. Mãi đến khi một tiếng kêu lảnh lót vang vọng bầu trời, một dải lửa đỏ diễm lệ từ chân trời lao đến chỗ Quý Tiện Ngư thì hai người mới hoảng hốt né tránh. Rất nhiều tu sĩ không kịp bám vào thân cây bị gió xoáy hắt cho ngã nhào, như mưa rơi xuống đất.

Quý Tiện Ngư theo bản năng ôm chặt thân cây, may mắn chỉ bị xây xát nhẹ, gió mới chỉ cắt trên y phục vài đường không đáng kể. Hắn tò mò quay đầu nhìn sang bên thì đột nhiên, một cánh tay trắng nhợt kéo kéo áo.

Đập vào mắt Quý Tiện Ngư là khuôn mặt thanh tú nhưng xám ngắt của Long Hạo. Nàng mới kéo nhẹ một cái, Quý Tiện Ngư không đỡ nổi liền bị xách qua một bên.

“Ngươi đến rồi!” Long Hạo thấy Quý Tiện Ngư thì vui mừng nhảy nhót. Còn Quý Tiện Ngư, vừa thấy nàng lập tức khó xử không biết nói thế nào.

Đối với tâm tư của Quý Tiện Ngư, Long Hạo hồn nhiên không biết. Nàng dùng tay ôm lấy cánh tay của hắn, vô cùng mong chờ hỏi: “Ngươi đem Vương huynh đến cho ta ư?”

Các vị tu sĩ thấy màn này đều sợ hãi biến sắc. Thiếu nữ này chính là Phượng Hoàng khi nãy phải không? Phượng Hoàng xuất hiện, vô số tu sĩ tử nạn. Nay thấy nàng ở đây, hầu hết mọi người đều tuyệt vọng. Sợ là lần này, bọn họ không thể lấy nguyên mộc được nữa rồi.

Quý Tiện Ngư nhẹ nhàng đẩy thiếu nữ bên cạnh ra, trong lòng cực kì áy náy. Mãi một lát sau, hắn mới không đành lòng đáp lại. “Xin lỗi, ta…”

Hắn chưa dứt lời thì cả người bỗng chao đảo. Tạ Lãm không hiểu vì sao quay lại, còn đem Long Hạo tách khỏi người Quý Tiện Ngư rồi đưa hắn lại sau lưng, ánh mắt lạnh băng nhìn Long Hạo. “Ta đang giữ hắn.”

Quý Tiện Ngư cả kinh hô lên, “Tạ Lãm!”

Tạ Lãm nghiêng người liếc mắt nhìn hắn. Long Hạo cũng không có chú ý, chạy sát lại phía Tạ Lãm ngửi tới ngửi lui. Chỉ lát sau, nàng khóc òa lên, ôm chặt Tạ Lãm nức nở gọi. “Vương huynh!”

Quý Tiện Ngư không ngờ được kịch bản sẽ đi tới hướng này. Hắn do dự vài lần, cuối cùng vẫn không đem chuyện này vạch trần ra.

Tạ Lãm không hề bị mềm lòng, dứt khoát đẩy Long Hạo ra. Y nhanh chóng lấy từ trong tay áo một cành cây màu xanh, đưa cho Quý Tiện Ngư rồi nói: “Hai người ký khế ước đi.”

Quý Tiện Ngư nhìn cành cây dồi dào linh lực ở trong tay ngơ ngác. Khác với hắn, Long Hạo vừa mới khóc lóc thảm thương lúc này lại vô cùng hoạt bát. Nàng kéo kéo tay áo của hắn, nhìn khuôn mặt cau có của Tạ Lãm rồi mừng rỡ reo lên.

“Đúng vậy! Chúng ta kí khế ước đi!”

Quý Tiện Ngư nghe vậy liền hoảng sợ. Nam chính để hắn ký khế ước kiếm linh với Long Hạo ư?

Hắn cuống quít xua tay, đem nguyên mộc nhét vào lòng Tạ Lãm rồi ra sức từ chối.

“Không, không thể là ta được.”

Long Hạo bị từ chối thì buồn chứ. Nước mắt nàng lập tức trào ra, đáng thương khóc lóc: “Ngươi rõ ràng đã nói sẽ giúp ta…”

Hàng lông mày của Tạ Lãm càng ngày càng nhíu chặt. Y nắm lấy tay của Quý Tiện Ngư, cúi đầu ngậm lấy. Chỉ thấy ngón tay tê rần một cái rồi Tạ Lãm đã đem máu của hắn kéo ra, để chúng bay lơ lửng giữa không trung.

“Lại đây.” Tạ Lãm vẫy vẫy Long Hạo, đem nàng giống con cún gọi tới. Chờ Long Hạo ngoan ngoãn lại gần, y lấy máu của Quý Tiện Ngư nhỏ lên nguyên mộc. Không đợi Tã Lãm phải nói, Long Hạo cũng nhanh chóng hóa thành một luồng sáng, chui vào nguyên mộc.

Giọt máu rơi xuống vẽ trên khối gỗ một hoa văn cực kỳ phức tạp, sau đó từ nguyên mộc tràn ra, quay trở lại cơ thể Quý Tiện Ngư. Hắn chỉ thấy giữa trán xuất hiện một cơn đau sắc bén thì hai mắt đã tối sầm lại, hoàn toàn ngất đi.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, hắn nghe được âm thanh máy móc của hệ thống vang vọng trong đầu.

[Nhận thưởng] Điểm hảo cảm +88

“Chúc mừng người chơi hoàn thành [Bản tình ca bất tử], ký được khế ước cùng Phượng Hoàng kiếm linh. Mời ấn để nhận thưởng.”

“Xin người chơi nhận thêm nhiệm vụ, sớm ngày vượt ải.”

[Nhận thưởng]

HP +500

Điểm cừu hận -666

Điểm hảo cảm +150

Lực chiến +100

Thu được manh mối [Tâm nguyện của Long Hạo] mảnh vỡ*1