Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 6: Ổ rắn

"Nhược Bạch sư đệ, ngươi đem thịt rắn xuống dự trữ đi. Về sau bọn ta không săn thú cho ngươi nữa đâu." Tiết Văn Xuyên tay cầm thịt nướng, vẻ mặt lạnh nhạt nói.

Trương Thiên Ấn cũng hùa vào phụ họa. "Lần này tiểu tử ngươi quả là may mắn. Nếu có lần sau thì chắc chắn sẽ bị ăn thôi. Mà sao ngươi tránh được con cự xà kia vậy? Rõ ràng ta thấy nó há miệng cắn trúng ngươi!"

Nhược Bạch nghĩ lại tình hình vừa nãy, giờ mới sợ hãi co rúm lại. Sắc mặt cậu trắng bệch, kinh hãi trả lời.

"Không phải đâu...Đệ lúc ấy chạy vội nên ngã nhào, may mắn tránh được một lần thôi."

Trương Thiến Ấn không tin nổi, hai mắt trợn tròn: "Vậy mà cũng có thể á!"

Nhược Bạch nửa sợ hãi, nửa ngượng ngùng cười cười.

"Được rồi được rồi. Mau ăn no rồi xuất phát." Tiết Văn Xuyên khó chịu ngắt lời bọn họ.

Còn về Quý Tiện Ngư...

Từ nãy đến giờ hắn luôn để ý đến luồng khí nhảy nhót trong cơ thể mình. Uy lực của xuân dược quả thật mạnh mẽ. Hiện giờ, việc điều động linh lực với Quý Tiện Ngư là bất khả thi. Nếu bọn hắn cứ tiếp tục lên đường, không may gặp phải yêu ma lợi hại hoặc chuyện ngoài ý muốn thì hắn hoàn toàn không chống đỡ được.

Vốn dĩ Quý Tiện Ngư không muốn đi cùng Tạ Lãm để tránh nảy sinh khúc mắc. Nhưng xét theo tình hình hiện tại thì mau chóng hợp lại với nhóm Tạ Lãm chính là giải pháp tốt nhất rồi.

...

Chờ thu dọn đồ đạc xong, Quý Tiện Ngư nhìn hai tiểu đệ, nghiêm túc dặn dò.

"Tuy trận này không quá nguy hiểm nhưng cũng không phải nơi để đùa giỡn. Đừng tìm mấy chỗ nguy hiểm tìm phiền phức nữa, nghe chưa?"

Kết hợp những việc vừa xảy ra cùng vài chi tiết vụn vặt nãy giờ, Quý Tiện Ngư đã hiểu được phần nào sự việc. Chắc chắn hai tiểu tử kia vì muốn đuổi Nhược Bạch đi mới cố ý trêu chọc con rắn bự kia.

Trương Thiên Ấn gật đầu liên tục, tuy chột dạ nhưng vẫn cười cười.

Tiết Văn Xuyên mạnh mẽ lườm sư đệ một cái, trong lòng vô cùng tức giận. Thấy Quý Tiện Ngư cứ nhìn mình chằm chằm, cậu uể oải đáp: "Vâng..."

Bốn người một đêm không nghỉ, theo dấu Liễu Vô Sương để lại không ngừng tiến bước.

Không hiểu do nhóm người đi trước đã xử lý hết rắc rối hay gì mà quãng đường này thuận lợi vô cùng. Nguy hiểm gì đó đều không có, tình cờ gặp phải một hai tiểu yêu đạo hạnh thấp kém thì nhị đệ và tam đệ đều xử lý nhanh gọn. Quý Tiện Ngư dưới sự bảo bọc của hai vị tiểu đệ vô cùng rảnh rỗi, tất nhiên không phải động chân động tay.

...

Hai ngày sau.

Cho đến giữa trưa, bốn người mới thấy nhóm Liễu Vô Sương đang nghỉ chân dưới núi. Tất cả mọi người đều ngồi trên mặt đất, xem ra đã nghỉ ngơi hồi lâu. Riêng Tạ Lãm thì ôm kiếm dựa vào gốc cây, nhắm mắt dưỡng thần. Thấy nam chính, trong lòng Quý Tiện Ngư dâng lên một loại nhớ nhung kì lạ.

"Sao mọi người không đi tiếp?" Quý Tiện Ngư bước lên trước mở lời.

Tạ Lãm miễn cưỡng mở mắt nhìn hắn nhưng không hề có ý muốn tiếp lời. Quý Tiện Ngư nhẫn nại chờ đợi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi một câu.

"Thứ bên trong cơ thể đệ đã được dọn sạch rồi hả?"

Tạ Lãm nghe câu này xong cũng có chút phản ứng. Cậu cười lạnh nhìn Quý Tiện Ngư, nhanh chóng hỏi ngược lại.

"Quý sư huynh vẫn còn đang hưởng thụ thứ đó hả?"

Quý Tiện Ngư: "..."

Tạ Lãm chăm chú nhìn Quý Tiện Ngư, ngữ khí dần trở nên ám muội bắt đầu trêu chọc.

"Xem ra ngươi rất thích thứ này..."

Quý Tiện Ngư hận không thể tự vả mình hai cái. Việc nam chính thù dai hắn nên biết rõ hơn ai hết chứ! Tại sao cứ chạy tới để người ta đả kích như này hả trời? Tuy oán thầm trong lòng nhưng sau khi tính toán một chút, Quý Tiện Ngư vẫn đưa ra kết luận: Ôm đùi quan trọng hơn!

"Ta biết biện pháp vào núi" Quý Tiện Ngư vuốt vuốt cằm, giả bộ âm trầm.

Tạ Lãm nghiêng đầu nhìn hắn. Bọn họ đã tìm nửa ngày vẫn chưa thấy lối vào.

"Nếu ta đoán không sai, lối vào hẳn là ở bên này hồ nước." Quý Tiện Ngư chỉ vào chân núi ven hồ. "Nước hồ cũng từ đó chảy đến."

Tạ Lãm thu hồi ánh mắt đang đặt trên người Quý Tiện Ngư, nghi ngờ hỏi.

"Mục đích?"

Quý Tiện Ngư thở dài. Tạ Lãm đến giờ vẫn chưa tin hắn nữa!

"Trước đây ta đã từng nói rồi mà. Cùng là huynh đệ đồng môn thì chiếu cố lẫn nhau là điều hiển nhiên." Thấy khóe miệng Tạ Lãm cong lên đầy châm chọc, Quý Tiện Ngư chỉ có thể tiếp tục.

"Hơn nữa dù ta có nói hay không thì sớm muộn cũng có người tìm ra lối vào. Không bằng ta cứ giúp ngươi một lần, coi như lấy công chuộc tội."

Đối với câu trả lời này của Quý Tiện Ngư, Tạ Lãm vô cùng hài lòng. Y ngồi dậy, đi đến phía hồ nước.

Quý Tiện Ngư gấp gáp đuổi theo, thấp giọng gọi.

"Đợi chút! Tạ sư đệ à, thực ra ta có chuyện muốn nhờ..." Thấy bước chân Tạ Lãm dần chậm lại, Quý Tiện Ngư bắt đầu nói một tràng. "Đợi lát nữa tiến vào rừng ngô đồng, nếu gặp phải kẻ địch mạnh...Tạ sư đệ có thể thuận tay giúp đỡ ta hạ một hai con được không? Đệ cũng biết ta đang ở tình trạng...bất tiện này...Khụ..."

Thấy Quý Tiện Ngư giả vờ ho khan che đi lúng túng, Tạ Lãm cũng không có ý kiến gì, chỉ để lại bốn từ. "Tự làm tự chịu."

Quý Tiện Ngư: "..."

Mang theo mấy tiểu đệ đến bên hồ, Quý Tiện Ngư nhìn quanh một vòng thì phát hiện trên hồ có nửa tấm mộc bài đang trôi lềnh bềnh. Trên mặt mộc bài là mấy nét bút lông xiêu vẹo đề tên Vãng Sinh Điện.

Quý Tiện Ngư trong lòng vui vẻ, nhanh chóng gọi Tiết Văn Xuyên.

"Đệ đến nói với Liễu Vô Sương ta đã tìm được lối vào, bảo hắn dẫn người lại đây."

Tiết Văn Xuyên gật đầu, quay người đi báo tin.

"Còn đệ thì mau tới đây, truyền linh lực vào thử xem."

Trương Thiên Ấn nghe theo, lơ mơ tiến lên trước đem linh lực truyền vào mộc bài.

Sau đó, trên mặt hồ đang lăn tăn gợn sóng bỗng xuất hiện một xoáy nước. Vòng xoáy ấy càng lúc càng mở rộng, cuối cùng lộ ra một lỗ đen sâu không thấy đáy.

Trương Thiên Ấn bị dọa, hoảng hốt lùi về phía sau.

Quý Tiện Ngư vỗ vỗ vai tiểu đệ, hài lòng gật gù. Liễu Vô Sương và Tiết Văn Xuyên vừa vặn đến nơi, trông thấy lối vào trên hồ đều lộ vẻ kinh ngạc.

Không như những người khác đứng đó sững sờ, Tạ Lãm không chần chờ mà sải bước tiến vào. Quý Tiện Ngư cũng không trì hoãn, đem theo tiểu đệ một đường đi thẳng, không hề quay đầu một cái.

Thấy vậy, những người còn lại cũng không chịu rớt lại, nhao nhao tranh nhau tiến đến lối vào.

Sau lối vào là một hành lang dài và hẹp. Có lẽ ẩn sâu trong đáy hồ nên bốn phía vách tường ướt nhẹp, cảm giác vô cùng mát mẻ. Quý Tiện Ngư cả người nóng rực nãy giờ nên vừa bước vào liền dễ chịu thở phào một hơi.

Tạ Lãm có lẽ cảm nhận được tâm tư của Quý Tiện Ngư liền quay đầu liếc nhìn hắn, đôi môi cong nhẹ như đang cười nhạo. Quý Tiện Ngư thấy vậy không nhịn được lườm một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Cười cái rắm! Cũng không biết ai là người nằm lì dưới thác không chịu lên!"

"Ha ha ha." Nhớ lại cảnh Tạ Lãm nằm bẹp dí hôm đó, Quý Tiện Ngư bất giác cười ra tiếng.

...

"Xì..."

Không gian đang cực kì yên tĩnh bỗng bị phá vỡ bởi một tiếng kêu lạ.

Trong bóng đêm, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ít. Không biết là ai đã lấy ra một viên ngọc trai soi sáng nhưng khi nhìn rõ toàn cảnh bên trong hành lang, mọi tu sĩ đều hít một ngụm khí lạnh.

Trên vách tường lồi lõm, hàng trăm con rắn bò lít nha lít nhít. Chúng ngẩng đầu, đối với đám người không mời này vô cùng khó chịu, liên tục gào rít. Hàng trăm con mắt lạnh lẽo lộ ra địch ý, hoàn toàn không có chút thiện ý nào.

Quý Tiện Ngư sau khi chứng kiến cảnh này, cả người đều nổi da gà. Âm hồn của rắn bự còn chưa tan mà hắn lại phải đối mặt với ổ rắn lớn này. Trái tim nhỏ bé của hắn thực sự không chịu nổi nữa đâu!!!

"Đừng sợ..." Đang lúc hoảng hốt, Quý Tiện Ngư bỗng phát hiện tay mình đã được ai đó nắm chặt. Hóa ra người đó là Nhược Bạch không biết đứng cạnh hắn từ lúc nào, hiện tại đang ngẩng đầu lên động viên hắn.

Quý Tiện Ngư có chút không quen, nhanh chóng rụt tay về. Là đại sư huynh mà lại để một tiểu sư đệ chăm sóc, nghĩ thế nào thì hắn cũng thấy xấu hổ. Nhớ lại lúc Nhược Bạch dùng tay che đi môi hắn, mặt Quý Tiện dần đỏ lên, cảm giác hoảng sợ cũng dần tiêu biến.

Không biết từ bao giờ, mọi người xung quanh bắt đầu động thủ. "Xoẹt" vài tiếng, những con rắn ở trên vách tường liền bị chặt làm đôi, xác rắn như mưa lả tả rơi xuống nền đất. Trong chốc lát, toàn bộ hành lang đều phảng phất mùi máu tanh.

Quý Tiện Ngư trông thấy, vừa giận vừa lo. Đám người kiếm tu chỉ biết dùng bạo lực này đúng là điên rồi!!! Hắn tránh né đàn rắn đua nhau công kích, cao giọng cảnh báo: "Đừng để dính máu!"

Nhưng lúc này đề phòng thì đã muộn. Không ít tu sĩ đang công kích đàn rắn bỗng nhiên phát rồ, quay sang tấn công đồng đội.

Nhận ra điểm bất thường, những người còn lại bắt đầu hô: "Máu rắn có độc.", sau đó đưa tay, bấm Thanh Tâm quyết đánh vào những người đang trong trạng thái điên loạn.

Quý Tiện Ngư thấy hơi lo, quay đầu tìm Tạ Lãm. Ai ngờ mới quay lại, hắn đã thấy Tạ Lãm tay cầm trường kiếm, mạnh mẽ vung tới chém một lúc hàng trăm con rắn, máu me tung tóe. Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận tình huống xấu nhất nhưng nhìn cảnh này, Quý Tiện Ngư vẫn phải hít sâu một hơi rồi mới hô: "Tạ Lãm! Cẩn thận máu rắn!"

Tạ Lãm nghe tiếng gọi lập tức quay đầu lại. Lúc này con ngươi vàng nhạt của y chứa đầy sát khí. Y thô bạo đẩy đoàn người cản trở ra, từng bước từng bước đến trước mặt Quý Tiện Ngư rồi mạnh mẽ kéo tay hắn.

"Đi!"

Quý Tiện Ngư vẻ mặt mờ mịt. "Đi? Đi đâu?"

Nhìn lưỡi kiếm thấm đẫm máu tươi của Tạ Lãm, Quý Tiện Ngư bỗng hiểu ra, dở khóc dở cười. Hóa ra nam chính muốn cùng mình đánh nhau.

"Ta hiện tại không hề muốn cùng ngươi đánh nhau, ngươi đừng phát rồ."

Tiết Văn Xuyên và Trương Thiên Ấn nhìn thấy tình hình bên này, nhao nhao chạy lại phía Quý Tiện Ngư rồi hỏi. "Đại sư huynh, làm sao vậy?"

Quý Tiện Ngư bất đắc dĩ chỉ vào Tạ Lãm giải thích.

"Y bị máu rắn ảnh hưởng, muốn cùng ta đánh nhau. Ai đó mau làm một cái Thanh Tâm quyết dùm ta đi!"

Trương Thiên Ấn nghe sư huynh nhờ vả, vội vã tạo Thanh Tâm quyết đánh vào cơ thể Tạ Lãm.

Một lát sau, nhờ tác dụng của Thanh Tâm quyết Tạ Lãm mới lấy lại ý thức. Y đưa mắt nhìn Quý Tiện Ngư, thần sắc phức tạp, không hiểu đang nghĩ gì.

Thế rồi, Quý Tiện Ngư bị kéo một cái. Người kéo hắn là Tiết Văn Xuyên. Cậu ghé sát vào tai cậu, nhỏ giọng dò hỏi.

"Huynh...hiện tại không thể dùng linh lực?"

Rõ ràng là thế, bằng không đến một cái Thanh Tâm quyết cũng phải nhờ bọn họ làm.

Quý Tiện Ngư sững sờ, không ngờ tiểu đệ này lại tinh ý đến thế. Hắn không có ý định lừa gạt, cũng gật đầu thừa nhận.

"Tạm thời đúng là huynh không thể dùng linh lực."

Tiết Văn Xuyên nghiêm túc nhìn sư huynh, trầm ngâm một lúc nói: "Không có chuyện gì chứ?"

Quý Tiện Ngư biết tiểu đệ của mình trong lòng vừa đấu tranh một phen, tuy không nói gì nhưng đã tâm lý đã xác định sẽ vì hắn liều mạng bất kể nước sôi lửa bỏng. Hắn trong thâm tâm có hơi áy náy, muốn đưa tay xoa đầu Tiết sư đệ. Nhưng không biết từ bao giờ Tiết Văn Xuyên đã cao gần bằng hắn. Vì vậy Quý Tiện Ngư chỉ đành vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Không cần lo lắng."

Thấy Tạ Lãm lại muốn vung kiếm chém địch, Quý Tiện Ngư vội vàng tiến lên ngăn lại: "Làm vậy không được đâu."

Tạ Lãm nghi hoặc nhìn hắn, trầm mặc hỏi: "Ngươi có biện pháp gì?"

Quý Tiện Ngư trong lòng sốt ruột thầm gào thét. Tại sao chỉ số thông minh của nam chính đột nhiên logout còn chỉ số tàn bạo tăng vụt vậy hả? Chuyện gì vừa xảy ra với y vậy?

"Tìm Xà Vương, tìm Xà Vương là có thể ra ngoài."

Tạ Lãm gật đầu, tiến đến phía bầy rắn.

"Ngươi làm gì thế?"

"Tìm Xà Vương."

Hôm nay Tạ Lãm thực sự có vấn đề về chỉ số thông minh rồi. Bất đắc dĩ Quý Tiện Ngư nói: "Nó đang lợi dụng tiếng chém giết để dấu đi vị trí của mình thôi mà. Ngươi bình tâm lại, cẩn thận cảm nhận nhất định là có thể xác định vị trí của Xà Vương thôi."

Nghe theo Quý Tiện Ngư, Tạ Lãm nhắm mắt lại. Một khắc sau, y mở mắt. Quả nhiên do bình tâm cảm nhận nên xung quanh đã rõ ràng hơn rất nhiều. Từ một góc động, Tạ Lãm nghe được một hí dài khác biệt hẳn với những tiếng động khác.

Nhanh như cắt, Tạ Lãm bật người, xoay cổ tay phóng lưỡi kiếm về phía bầy rắn.

Bầy rắn như thủy triều nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại một con rắn nhỏ vàng óng ở trên đất ngọ nguậy. Thấy không thể tránh lưỡi kiếm lao tới, nó vặn vẹo cơ thể. Sau đó kim xà lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của một bé gái. Bé con đó vừa thấy Tạ Lãm đã nở nụ cười tươi rói, hớn hở gọi to.

"Phật Niệm ca ca!"

Tạ Lãm thấy khuôn mặt quen thuộc không tự chủ dừng lại một chút. Quý Tiện Ngư biết rõ đó chỉ là ảo ảnh, căng thẳng hô lên: "Cẩn thận!"

Hắn vừa dứt lời, mặt người tươi cười kia bỗng hóa thành một đạo quang màu vàng kim lao thẳng đến mi tâm Tạ Lãm. Quý Tiện Ngư không nghĩ ngợi, đem linh lực sót lại vận chuyển điên cuồng. Loáng một cái, thân ảnh của hắn đã đến sát bên Tạ Lãm, không chần chừ rút kiếm đánh văng đạo quang ra xa.

Đạo quang bị một kích trực diện đau đớn hét lên sau đó dần tan biến.

Sau khi dùng hết lực cho một kiếm vừa rồi, cả người Quý Tiện Ngư mềm nhũn, vô lực ngã nhào. Nhưng đón lấy hắn không phải mặt đất lạnh lẽo mà là một thân thể ấm áp. Như bản năng, Quý Tiện Ngư cắn chặt lưỡi, liều mạng ngăn tiếng rên phát ra khỏi họng. Trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt của máu, trước mắt hắn, bạch quang cứ nhấp nháy dữ dội.

Tuy ý thức bắt đầu mơ mơ hồ hồ nhưng hiện tại, Quý Tiện Ngư bỗng thấy vui vui. Không nhịn được, hắn thầm cảm thán.

"Haha! Cuối cùng thì mình cũng không rên ra tiếng!"