Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 9: Yêu đương

"Vong linh cũng có thể trở thành kiếm linh sao?" Nếu Quỷ tướng quân trở thành kiếm linh của hắn thì sẽ không bị Huyết Chú ràng buộc nữa rồi!

Tay đang lau kiếm của Tạ Lãm chợt dừng lại, quay đầu nhìn Quý Tiện Ngư.

Quý Tiện Ngư rùng mình một cái. Rõ ràng Tạ Lãm không có chút biểu tình nào mà sao khiến hắn hồi hộp lo sợ thế này? Hắn lần nữa cẩn thận đánh giá ánh mắt của Tạ Lãm nhưng rất nhanh, Tạ Lãm đã thu lại ánh nhìn, rũ mắt tinh tế quan sát kiếm trong tay, ngữ điệu bình thường hỏi Quý Tiện Ngư.

"Ngươi muốn có kiếm linh?"

Quý Tiện Ngư lắc đầu, sau đó gật đầu. Nếu Quỷ tướng quân đồng ý vứt bỏ cơ thể, trở thành kiếm kinh vậy thì hai huynh muội bọn họ muốn gặp mặt cũng không phải dằn vặt nhau nữa rồi. Đến thời điểm hai người muốn gặp mặt, hắn chỉ cần mang kiếm sang tìm Tạ Lãm là xong! Tuy rằng không thể mọi lúc đều ở cạnh nhau nhưng so với hiện tại, như vậy tốt hơn ngàn lần đó!

"Được thôi." Tạ Lãm nhìn hắn, sau đó thu kiếm lại trả lời.

Quý Tiện Ngư vui đến nỗi hai mắt đều sáng lên.

"Ngươi thật sự biết cách khiến vong linh chuyển thành kiếm linh hả?"

Tạ Lãm không đáp, vòng eo gầy cong rạp xuống rồi tiện tay ôm Quý Tiện Ngư bay lên không trung. "Đi thôi."

Đột nhiên bị người ta bế lên sau đó còn bay lên cao khiến Quý Tiện Ngư kinh ngạc thốt lên tiếng. Hắn theo bản năng dùng tay ôm lấy cổ Tạ Lãm, không khỏi lúng túng hô lớn. "Chờ chút! Chờ chút nào!"

Tạ Lãm theo phản ứng cúi xuống nhìn Quý Tiện Ngư trong khi vẫn giữ nguyên cái tư thế bế công chúa đầy xấu hổ. Hơn nữa từ góc độ này của Quý Tiện Ngư, hắn có thể sườn mặt hoàn mỹ cùng con ngươi vàng kim sắc lạnh của người kia. Quý Tiện Ngư khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có hàng trăm từ như tao nhã, gợi cảm chạy qua. Nam chính quả nhiên là tuyệt sắc mà!

"Khụ... Ta cảm thấy ta có thể tự đi được rồi."

Không biết có phải bị sắc đẹp của Tạ Lãm làm cho choáng váng hay không mà hiện tại, Quý Tiện Ngư cảm giác như trong con ngươi vàng nhạt luôn lạnh lẽo kia bỗng ẩn hiện một tia dịu dàng hiếm thấy...

Đó là cho đến khi giọng nói lạnh băng của Tạ Lãm từ đỉnh đầu truyền đến.

"Nếu ngươi không muốn, ngươi có thể bóp nát mộc bài quay trở về."

Haha.

Một câu kia trực tiếp đánh bay ảo tưởng của Quý Tiện Ngư. Hắn oán hận nhìn lên trời sau đó rục rịch vặn vẹo, hòng tìm ra tư thế thoải mái nhất. Hơn nữa, Quý Tiện Ngư còn rất không có thành ý nói. "Quãng đường này làm phiền Tạ sư đệ rồi."

Có lẽ cái người đang nghiến răng nghiến lợi thầm rủa Tạ Lãm sẽ không bao giờ biết rằng ở thời điểm hắn không để ý, trong thoáng chốc khuôn mặt ngàn năm cau có của Tạ Lãm lộ ra một nụ cười...

Hai người nhanh chóng hướng đến cổng truyền tống của thôn Vong Linh mà đi.

Cứ tưởng mọi thứ đã yên bình thì một chốc sau, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên.

[Nhận thưởng] Điểm hảo cảm +5

Quý Tiện Ngư: "..."

Tại sao cứ mỗi lần hắn khó chịu hay chèn ép nam chính một chút là điểm hảo cảm lại tăng? Hừm... điểm cừu hận vẫn còn cao như vậy, đành làm khó nam chính phải hạ mình ôm hắn rồi.

Nghĩ lại thì đáng nhẽ hắn nên vì bản thân một chút, kiềm chế lại bản năng muốn cứu người mà tránh xa khỏi Xà Vương. Một đòn ấy đến tận bây giờ vẫn khiến hắn đau ghê gớm. Mà thôi, tuy hành động của hắn không thể giảm điểm cừu hận nhưng sau đó Tạ Lãm đối với hắn cũng hòa nhã hơn rất nhiều. Quý Tiện Ngư hy vọng Tạ Lãm không phải một người ân oán quá rõ ràng. Nếu y có thể đem ân tình cùng ân oán triệt tiêu đi thì quá tốt rồi.

Dẹp đi vô số ý nghĩ trong đầu, nhìn thanh nhiệm vụ xám ngắt chưa được kích hoạt, Quý Tiện Ngư nhìn Tạ Lãm, bắt đầu thực thiện trọng trách nâng điểm hảo cảm.

"Không biết Tạ sư đệ có để tâm đến nữ tử nào hay chưa?"

Tạ Lãm đối với loại câu hỏi này tất nhiên trực tiếp bỏ qua.

Quý Tiện Ngư cũng đoán được điều này nhưng vẫn tiếp tục mặt dày hỏi thăm.

"Tạ sư đệ thiên tư trác tuyệt phong lưu tuấn kiệt thế này sợ là tương lai vô số nữ tử đều muốn tranh cướp muốn cùng ngươi kết làm song tu đạo lữ."

Sau một hơi nói hết câu kia, ánh mắt của Quý Tiện Ngư có chút mong chờ nghe ngóng. Nhưng chờ mãi, hệ thống vẫn lạnh lùng không phản ứng chút nào. Quý Tiện Ngư bực bội nheo mắt nhìn Tạ Lãm nhưng hiển nhiên, cái mặt lạnh băng của Tạ Lãm chẳng khác gì hệ thống máy móc kia, chẳng chút mảy may động lòng. May mắn là không như hệ thống im lìm không đáp, Tạ Lãm vẫn khá hơn, châm chọc hỏi lại.

"Từ khi nào mà Quý sư huynh có thể đoán được ý của những tiên tử kia vậy."

Lời này trực tiếp là Quý Tiện Ngư nghẹn họng, ngượng ngùng phản bác.

"Đó, đó đâu phải phỏng đoán..."

Sự thật là vậy mà! Chờ đến khi y trở thành kẻ đứng đầu thì số nữ tử muốn ôm đùi Tạ Lãm có thể xếp thành một hàng dài từ phía Đông sang phía Tây đại lục không đứt quãng đó!!!

Tạ Lãm cơ bản không hề biết điều đó, giọng nói thanh lãnh của y vang lên, thoáng pha chút chế nhạo trào phúng vặn ngược Quý Tiện Ngư.

"Những cái đó so sánh với Quý sư huynh thiên phú dị bẩm, phong thái hơn người thì có là gì. Chẳng nói xa đến tương lai, chỉ sợ hiện tại cũng đã có sư tỷ đồng môn đối với ngươi đơn phương hẹn ước, mắt hạnh thầm đưa."

Quý Tiện Ngư sao có thể không ngửi thấy mùi dấm chua trong lời nói của Tạ Lãm cơ chứ. Hắn cứ tưởng chỉ cần khiến sự kiện "nhìn trộm" không xảy ra thì Tạ Lãm sẽ không thích Du Tĩnh Uyển nữa, ai ngờ cốt truyện vẫn ảnh hưởng quá mạnh, rốt cuộc Tạ Lãm vẫn thích Du Tĩnh Uyển, còn hắn thì bỗng nhiên khiến nam chính ăn giấm.

"Tạ sư đệ đừng nên nghi ngờ người vô tội chứ. Ta và các vị sư tỷ muội chỉ có tình đồng môn, tuyệt đối không có chuyện yêu đương ở đây."

[Quy tắc sinh tồn của nhân vật phản diện]

Điều một: Chỉ cần là nữ nhân khiến nam chính yêu thích, tuyệt đối phải tránh xa!

"Ừ. Đúng là ta không nên nghi oan Quý sư huynh có tư tình với những sư tỷ muội đồng môn. Nhưng Quý sư huynh ngày ngày chỉ cùng vài sư huynh đệ kết giao thì hẳn là quan hệ vô cùng thân mật đúng chứ?"

Quý Tiện Ngư: "..."

Bị nam chính nghi ngờ xu hướng tình dục thì nên dứt khoát phản bác, bảo vệ danh dự hay tiếp tục ngậm bồ hòn làm ngọt, bảo vệ mạng nhỏ bây giờ?

Thấy Quý Tiện Ngư trầm mặc không nói, Tạ Lãm cũng không lên tiếng nữa. Bầu không khí giữa hai người cũng trở nên khó xử lạ thường.

...

Thật ra Quý Tiện Ngư đang rất bối rối.

Hắn lo lắng nhìn tay áo của mình, không tự chủ được xoắn xuýt vân vê, bộ dạng giống như đang rất phiền não. Sau một hồi, bỗng dưng hai mắt Quý Tiện Ngư lóe lên như thể nghĩ ra gì đó hay ho lắm. Hít sâu một hơi, hắn nhướn người lên, ám muội thì thầm bên tai Tạ Lãm.

"Thật ra, đúng là ta và đệ khá thân thiết mà. Ta... rất thích đệ, ai bảo đệ lớn lên tuấn tú như vậy chứ..."

Cảm nhận được cánh tay đang ôm mình dần cứng đờ, Quý Tiện Ngư mừng thầm trong lòng. Ngươi buồn nôn hả? Ta buồn nôn gấp bội này!

Hắn giả vờ vô tội ngẩng đầu lên nhìn Tạ Lãm thì thấy mặt y không vẫn không hề thay đổi, nghiêm chỉnh nhìn về phía trước. Nhưng khi nhìn đến vành tai Tạ Lãm, Quý Tiện Ngư không nhịn được cười thầm.

Tai đỏ lên rồi kìa!

Giữa lúc Quý Tiện Ngư hí hửng quan sát Tạ Lãm thì đột nhiên giọng nói máy móc vang lên, dọa Quý Tiện Ngư giật mình.

[Nhận thưởng]

Điểm hảo cảm +50

Nghe xong, Quý Tiện Ngư đần người luôn. Hệ thống xác định rằng nam chính là biến thái hả? Bị ta nói kiểu buồn nôn đó mà vẫn tăng hảo cảm được?

Hắn hoảng sợ nổi da gà, chọc Tạ Lãm một cái dò xét.

"Tạ sư đệ?"

Lần này Tạ Lãm chịu quay đầu lại! Trên mặt y vẫn là vẻ mặt chán ngắt kia, không biết định châm chọc hắn hay đang thật lòng đáp lại.

"Ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu cùng trải qua hoạn nạn, ai ngờ ngươi vẫn coi trong cái túi da này hơn."

Quý Tiện Ngư cười ngả ngớn, cố ý đáp lại.

"Hiếm khi thấy Tạ sư đệ nghĩ vậy. Hay lúc trong động rắn, ta cứu ngươi một mạng khiến người cảm động? Nếu là như vậy chi bằng lấy thân báo đáp đi."

Ngạc nhiên là Tạ Lãm không hề tức giận chút nào, nghiêm túc đáp lại.

"Đành phải vậy thôi."

Quý Tiện Ngư thấy Tạ Lãm không hề cười liền kinh ngạc. Rõ ràng y đang đùa với hắn mà? Sao nghiêm túc dữ vậy? Hay thật ra từ trước đến giờ vai chính tuy không ưa hắn... nhưng vẫn cùng hắn đùa giỡn?

Mà thôi, thế nào cũng tốt cả. Hệ thống lần này không phản ứng! Nếu thật sự nam chính biến thái đến vậy thì hắn cũng không ngại mà cày độ hảo cảm. Mà lần này kiếm điểm hảo cảm thật phí tâm tư mà, sợ kiếm đủ điểm xong hắn cũng buồn nôn chết mất.

"Sợ rằng ta tu tám đời mới nhận được phúc phận này." Quý Tiện Ngư thở phào, qua loa đáp lại Tạ Lãm. Rồi giả bộ như vô tình, hắn bâng quơ hỏi.

"Ngươi cảm thấy tiểu cô nương hồi nãy thế nào?"

Nếu Tạ Lãm thu được kiếm linh tốt, hiển nhiên sẽ tăng hảo cảm đối với mình rồi! Mà nếu không có thêm điểm hảo cảm từ Tạ Lãm thì nhân tiện giúp Long Hạo một chút cũng không thiệt chút nào.

Tạ Lãm không giấu diếm đáp. "Phượng Hoàng bất tử kết hợp với gỗ ngô đồng, cực hoàn hảo."

Quý Tiện Ngư điên cuồng gật đầu, sâu sa nói.

"Nếu thu nàng làm kiếm linh thì uy lực quả không tầm thường." Nếu hắn cứ tích cực chỉ bảo nam chính như vậy thì dù hệ thống không muốn, nam chính vẫn sẽ tự dâng điểm lên thôi.

Tạ Lãm không hiểu nghĩ gì mà nhìn Quý Tiện Ngư, ánh mắt sủng nịnh ngập ý cười đáp lại.

"Ừ."

Quý Tiện Ngư bị y nhìn như vậy không nhịn được gào thét trong lòng, mặt dần đỏ lên. Trời ơi!!! Lực sát thương của nam chính khi dịu dàng quả thật đạt cấp độ MAX rồi!!! Đến thẳng nam như hắn còn muốn mặt đỏ tim đập đây này!

Tiếng chuông báo động trong đầu Quý Tiện Ngư mãnh liệt reo lên. Nam chính đột nhiên ôn nhu, chẳng lẽ là đang trong trạng thái yêu đương hả!

Hắn đưa tay lên kéo vạt áo Tạ Lãm, có chút do dự hỏi.

"Này... Ngươi sẽ không thích nàng đó chứ?"

Ta khuyên ngươi tuyệt đối không nên nha! Nam chính, ngươi không thể không biết gì chạy sang chung đụng với lão Quỷ tướng quân được!

Tạ Lãm thấy vẻ rối rắm trên mặt Quý Tiện Ngư, không nhịn được nhếch miệng cười. Cả người Quý Tiện Ngư biến sắc, thầm tức trong lòng. Ngươi có ý gì vậy hả? Muốn ta không xem vào chuyện của ngươi ư? Quý Tiện Ngư càng nghĩ càng thấy không ổn.

Quyết định rồi! Không thể để nam chính thích Long Hạo được!

Hắn đang chuẩn bị mở miệng khuyên can Tạ Lãm nhưng không hiểu sao, hắn theo bản năng im bặt.

Quá yên lặng. Xung quanh ngưng trệ như thể không còn sinh vật nào tồn tại.

Giống như Quý Tiện Ngư, Tạ Lãm cũng đã phát hiện ra dị thường. Nhưng y vẫn không do dự, rảo chân chạy về phía trước.

Quý Tiện Ngư lo lắng kéo áo Tạ Lãm ra dấu. Nhưng Tạ Lãm vẫn không dừng bước, chỉ vỗ vỗ lưng hắn an ủi.

"Có ta ở đây, đừng sợ." Không hiểu do hắn tưởng tượng hay không mà trong giọng của Tạ Lãm còn phảng phất chút nhẹ nhàng ôn nhu, khác hẳn vẻ thanh lãnh hàng ngày. Cố kìm nén tâm tình kích động của mình, Quý Tiện Ngư cẩn thận đánh giá xung quanh.

Từ dưới lòng đất, tiếng trống ẩn ẩn hiện hiện truyền đến, ngày một vang vọng. Tiếng trống khiến mặt đất run lên, mang theo sức mạnh khiến người nghe sục sôi. Hai người còn chưa kịp xác định nơi phát ra dị âm thì xung quanh chợt rung chuyển. Những cụm đất đen thấm đầy máu tươi bắt đầu trào lên, mang theo mùi tanh hôi của đất ẩm và xác chết. Không khí trong thoáng chốc trở nên ngột ngạt đến nỗi buồn nôn.

Kinh khủng hơn nữa, theo sự rung chuyển kia là hàng ngàn cánh tay từ dưới đất bắt đầu trồi lên. Có cánh tay vẫn còn nhẵn nhụi trắng nõn, có cái rộng lớn mạnh mẽ, cũng có cái khô héo già nua...; tùy theo thời gian mà có cái tổn hại, có cái đứt lìa chỉ còn chút thịt thối dính trên xương. Chúng liên tục duỗi tay về phía hai người, tựa như muốn đem cả thế gian kéo vào âm ti địa ngục.

Quý Tiện Ngư từ hàng vạn bộ xương thấy được cánh tay mũm mĩm của trẻ nhỏ nổi lên. Năm ngón tay của nó liên tục đóng mở, nếu không có cảnh kinh dị xung quanh thì hắn nghĩ đây là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu. Tim Quý Tiện Ngư nhói lên một cái, sau đó đột nhiên hắn nhận thức được tiếng trống đang vang lên là tiếng trống xung trận của chiến trường. Vậy thì chẳng nhẽ những cánh tay này là oan hồn từ ngàn năm trước, bị cuộc đại chiến giữa Triêu Dương và Khương tộc khiến cho không thể siêu sinh?

"Rắc..." Tiếng giòn của xương khô vang lên, khô khốc đến đáng sợ.

Quý Tiện Ngư cả người cứng đờ nhìn Tạ Lãm bình tĩnh dẫm lên những cánh tay kia. Dưới chân Tạ Lãm, từng cái từng cái một bị nghiền cho nát bét.

"Uỳnh!"

Một đội quân Thiết giáp từ dưới đất trồi lên, tỏa ra mùi tử khí nồng nặc.

Nhìn những bộ giáp, Quý Tiện Ngư chỉ biết cười khổ...

Quả này hai người họ toi thật rồi!!!