Nhật ký mưu sinh của nhân vật phản diện

Chương 10: Hóa hình

Nhận ra có người xuất hiện ở cổng thành, Quỷ tướng quân lập tức ẩn vào trong bóng tối, dịch chuyển đến cổng thành. Nhìn xuống những tu sĩ ngổn ngang phía dưới, gã vung mạnh áo choàng lớn giọng nói.

"Con người! Vì sao các ngươi cứ muốn vượt qua nơi đây?" Ánh mắt của Quỷ tướng quân giống như đang nhìn một lũ giun dế, kiêu căng ngạo mạn vô cùng. "Vốn dĩ ta muốn tha cho các người một con đường sống, vậy mà các người cố ý tìm chết."

"Nào! Đến đây để ta thành toàn cho các ngươi."

Hét lên một tiếng dài xong, Quỷ tướng quân phóng người lên không trung. Bầu trời không hiểu vì sao dần đen đặc, từng đợt gió lớn cũng bắt đầu nổi lên như muốn cuốn đi tất cả mọi thứ. Xung quanh trở nên vặn vẹo bởi một sức mạnh không tên, còn không khí như muốn vỡ vụn.

Từ cơ thể Quỷ tướng quân, ma khí mãnh liệt trào ra nhanh chóng bao trùm tứ phía. Lắc mình một cái, trong phút chốc cơ thể cao lớn của Quỷ tướng quân liền biến mất, thay vào đó là một con Ma Long siêu lớn. Kinh khủng hơn là cùng với sự xuất hiện của Ma Long, từ dưới đất, hàng nghìn hàng vạn cánh tay lít nha lít nhít thò lên, kéo theo từng bộ xác sống hung tợn.

Trước cảnh tượng này, Quý Tiện Ngư chỉ biết ngẩng đầu nhìn Ma long trên tường thành nói.

"Nhân sinh chính là như vậy, thắng làm thua vua làm giặc, nếu chết chín thì sinh mười." Hắn chỉ vài những xác chết và oan hồn trên thành Vong Linh rồi nói tiếp. "Ngươi chỉ biết bảo vệ một tòa thành chết, chìm trong thù hận thì làm được gì hả? Chẳng nhẽ ngươi bằng lòng trốn trong cái xó này cả đời, trốn tránh người mình yêu?"

Ma long nghe vậy sững người nhưng rất nhanh, nó bắt đầu cười lớn.

"Khẩu khí thật lớn! Một tòa thành chết à? Vậy để ta xem liệu hôm nay mi có qua được tòa thành chết này không!"

Quý Tiện Ngư thấy Quỷ tướng quân né tránh không đáp không kìm được tức giận: "Ngươi cho rằng ngươi cứ né tránh nàng, không để nàng hấp thụ thù hận trong lòng ngươi là nàng ấy sẽ hài lòng sao?"

Ma long lần này không đáp, chỉ phát ra một tiếng gầm rung trời.

Bịt lại miệng vết thương, Quý Tiện Ngư từ trong lòng Tạ Lãm đứng dậy.

"Phiền ngươi đi chế ngự Ma Long, nơi này giao cho ta là được." Hắn dừng một chút, sau cùng vẫn dặn dò thêm. "Đừng tổn thương đến tính mạng của hắn."

Tạ Lãm không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn. Thấy ánh mắt cầu khẩn của Quý Tiện Ngư, cuối cùng y cũng gật đầu một cái rồi nâng kiếm lao vút lên tường thành.

Mãi Quý Tiện Ngư mới có cơ hội xem trực tiếp màn "Đại chiến Ma Long" này. Nhưng trong tình huống này, hắn đương nhiên không rảnh để chú tâm đến đại chiến kia. Trước mắt hắn, hà sa vô số ác linh đang chen lấn nhau. Tất cả ác linh này đều mang khuôn mặt nát bấy, làn da trắng bệch cùng con ngươi thối nát, kinh tởm đến mức buồn nôn.

Không để Quý Tiện Ngư sốt ruột, một bộ móng tay đen dài xé gió sượt qua má hắn. Quý Tiện Ngư theo bản năng né tránh, hai đồng tử co rút mãnh liệt. Hắn nhận thức rõ đâu là chiến trường, nơi hắn phải đối mặt với hàng ngàn tang thi. Theo tình hình của hắn, tốt nhất vẫn nên tìm một nơi an toàn, đề phòng bị bao vây.

Liếc về phía góc thành, Quý Tiện Ngư lợi dụng lúc tang thi chưa kéo tới nhanh chóng chạy đến đó. Nhân lúc vẫn đang duy trì khoảng cách, hắn nhanh tay bấm khẩu quyết. Tức thì, một luồng sáng nóng rực bắt đầu từ đan điền hắn tràn ra, phủ trên lưỡi kiếm một ngọn lửa trắng lóa.

Một đạo kiếm quang xuất hiện, mang theo khí thế mãnh liệt hướng tới lũ ác linh. Âm thanh trong trẻo của Quý Tiện Ngư vang lên, từng chữ rõ ràng.

"Triều bình lưỡng ngạn khoát."

Tức thì, kiếm quang trên lưỡi kiếm bắt đầu lớn dần, quét qua chiến trường rồi chia ma khí nồng nặc ra làm hai. Trong chớp mắt, vô số ác linh kêu lên thảm thiết sau đó biến thành tro bụi. Dù vậy, đám ác linh vẫn đông như kiến, tầng tầng lớp lớp vọt tới chỗ Quý Tiện Ngư.

Nhìn ác linh chi chít trước mắt, Quý Tiện Ngư không dám ngừng lại chút nào. Khép hờ mí mắt, ổn định dao động trong lòng, Quý Tiện Ngư vạch ra một đường kiếm trong không khí rồi hô to.

"Phù thiên thương hải viễn!"

Giữa đống tang thi đen đúa, nổi lên một ánh bạc chói lòa.

...

Thật nhiều.

Nhiều đến vô kể.

Những ác linh này cứ ào ào tuôn đến, dường như không bao giờ hết.

Lúc này sắc mặt Quý Tiện Ngư trắng bệch, môi môi mím chặt từ lâu đã không còn chút sắc hồng nào. Vết thương ở bụng cũng rách ra khiến máu tươi chảy ròng ròng.

Hắn tranh thủ vài giây lũ xác sống không nhào tới ngẩng đầu nhìn hai người đang giao đấu trên kia. Lúc này Tạ Lãm vẫn đang bị Ma Long vây chặt, xem ra tình cũng mấy lạc quan.

Nơi này ngập tràn ma khí, dù hắn có đánh nữa đánh mấy thì ác linh vẫn nhờ ma khí sinh sôi. Nếu cứ tiếp tục chỉ sợ cả hai người họ sẽ thật sự phải chết ở nơi này mất.

Trong thoáng chốc nhìn về phía tường thành, Quý Tiện Ngư bỗng nhận ra trên đài cao kia có cắm một lá cờ Phượng Hoàng. Vậy chẳng nhẽ đây là Phượng Hoàng Đài ư? Nghĩ đến đây, Quý Tiện Ngư mừng thầm. Đài Phượng Đài là nơi dẫn đến cổng truyền tống đến rừng ngô đồng. Chỉ cần đem nó mở ra là vừa có thể đến rừng ngô đồng, vừa có thể chặn ma khí lại rồi.

Nghĩ là làm, Quý Tiện Ngư vung kiếm gạt vong linh qua một bên, như tên bắn phi thẳng đến Phượng Hoàng Đài.

Ai ngờ hành động của hắn bị Ma Long trông thấy. Ma long ở giữa trời bỗng gào một tiếng, nổi giận đùng đùng, hai đồng tử dựng thẳng lên hướng Quý Tiện Ngư nhào tới. Quý Tiện Ngư đang ở giữa không trung, không cản nổi cơn lốc do Ma Long gây ra nên cơ thể bị đập mạnh xuống mặt đất. Nhìn Ma Long đang điên cuồng bổ nhào đến, hắn theo bản nâng nâng kiếm chặn lạ nhưng đã muộn rồi. Ma long chỉ mới há miệng một cái, một nửa cơ thể của hắn đã bị cắn vào.

Tạ lãm vốn đang bị ác linh giữ chân nhưng khi thấy nửa người Quý Tiện Ngư lọt trong miệng Ma Long thì ngũ quan bắt đầu vặn vẹo, giống như con thú bị vây nhốt kích động hét lên. Chỉ trong nháy mắt, y cuộn người, vặn vẹo rồi hóa thành một con Thanh Long nhỏ bé. Tạ Lãm trong chốc lát phá tan vòng vây, điên cuồng lao đến Ma Long lớn gấp hai lần y.

Răng nanh sắc nhọn của Ma Long không lưu tình cắn sâu vào miệng vết thương chưa lành của Quý Tiện Ngư. Hắn đau đến tê dại cả đầu, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn cố dùng chút sức lực cuối cùng để giơ thanh kiếm lên, đánh ra một đòn Thanh Tâm quyết. Ma long ở quá gần, không thể né tránh nên hứng trọn một chưởng, đau đớn há mồm gào lên.

Nhân cơ hội này, Quý Tiện Ngư cố vươn mình nhảy xuống đất. Hắn vốn sợ rơi xuống đất sẽ phải đối mặt với lũ ác linh kia nhưng không biết từ đâu, một tiểu Thanh Long đạp không lao đến, chuẩn xác bắt được cơ thể Quý Tiện Ngư. Một màn này khiến Quý Tiện Ngư sững người, chỉ kịp ôm đầu rồng mờ mịt hỏi.

"Tạ Lãm?"

Vì sao y lại hóa thành hình rồng rồi?

Hình như tiểu Thanh Long không thể hiểu hắn nói gì, đưa đuôi quấn lấy hắn sau đó liều mạng nhào tới chỗ Ma Long.

Quý Tiện Ngư bỗng vô cùng lo lắng. Đảm bảo nam chính vừa thức tỉnh huyết mạch yêu thú nên hoàn toàn đánh mất lý trí, theo bản năng tìm đến Ma Long đánh nhau. Mà y cũng chỉ mới hóa hình lần đầu, trong đầu cũng chỉ toàn bạo lực, hơn nữa đuôi còn mải quấn lấy hắn. Nếu cứ trực tiếp đối đầu chỉ sợ rất nhanh sẽ bị Quỷ tướng quân áp chế.

Quý Tiện Ngư ôm lấy đuôi rồng hô to: "Cho ta xuống!"

Tiểu Thanh Long hoàn toàn không để ý tới, ngược lại dùng thân thể bọc Quý Tiện Ngư thật kĩ đồng thời chật vật chống lại công kích của kẻ địch.

Thấy tình hình như vậy, Quý Tiện Ngư biết nói gì cũng vô dụng nên dùng hết sức uốn éo cơ thể hòng trốn thoát. Nhưng hành động này của hắn khiến Tạ Lãm càng nổi giận hét một tiếng, không lưu tình dùng đuôi siết mạnh hơn.

Quý Tiện Ngư còn chút linh lực nhưng cũng không dám sử dụng, chỉ sợ sẽ khiến Tạ Lãm bị thương. Hắn cố gắng vuốt vuốt đuôi của tiểu Thanh Long nài nỉ: "Đi Phượng Hoàng đài đi nào."

May mắn là lần này, Tạ Lãm thế nào lại hiểu được lời hắn, thật sự quay lại đem hắn tới Phượng Hoàng Đài. Ma long đương nhiên biết rõ ý đồ của hai người, không hề ngăn cản. Nhưng khi Tạ Lãm hoàn toàn không phòng bị, Quỷ tướng quân lại há miệng, nhắm tới phần đuôi đang quấn chặt Quý Tiện Ngư.

Tiểu Thanh Long cảm ứng được, cuống quít xoay người, cùng Ma Long lần hai giao đấu.

Quý Tiện Ngư trong lòng vừa lo vừa giận. Rõ ràng Tạ Lãm sợ Quỷ tướng quấn đả thương hắn nên mới quay lại. Nhưng nếu vậy bọn họ chỉ có đường chết! Trong một thoáng, Quý Tiện Ngư thầm quyết định trong lòng. Hắn nhẫn tâm vận linh lực, đánh một chưởng lên cơ đuôi của tiểu Thanh Long . Lực xung kích cực lớn đánh đến khiền Tạ Lãm đau đớn gào thét. Nhưng không như Quý Tiện Ngư nghĩ, đuôi của y không hề lỏng ra một chút nào, trái lại còn bao chặt hắn hơn.

Quý Tiện Ngư không nhịn được xoa xoa đuôi rồng bị thương, vành mắt trở nên đỏ rực.

"Con mẹ nó! Ngươi thật sự quá..."

Không để hắn nói xong thì tiểu Thanh Long đã lần nữa liều mạng bay đến Phượng Hoàng Đài. Quý Tiện Ngư bị hành động của y dọa sợ, kinh hãi hét lên: "Cẩn thận!"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ma Long nhanh chóng tấn công vào phần bụng mềm yếu của tiểu Thanh Long . Tiểu Thanh Long ăn đau liền gầm lên nhưng ngay lập tức lật lại thế chủ động, vươn người cắn chặt vùng cổ của Ma Long rồi từ trên không đè Ma Long xuống mặt đất.

Hai con rồng, một lớn một nhỏ nện mình trên mặt đất. Ma long vì chịu quá nhiều tổn thương nên lập tức hóa nhỏ, trở lại hình dáng Quỷ tướng quân. Hắc long không hề sơ suất, dùng chân đạp lên người Quỷ tướng quân.

Lúc này, Quý Tiện Ngư từ dưới đất bò dậy. Nhìn vết thương toang hoác ở bụng rồng nhỏ, lúc này đã xanh xanh trắng trắng không nhìn ra hình dạng gì, hắn đau lòng đè miệng vết thương lại, liều mạng truyền linh lực vào đó.

Tiểu Thanh Long ngoan ngoãn cúi đầu, giống như một con cún lớn thân mật dán sát cổ hắn. Quý Tiện Ngư hơi không quen, nghiêng đầu tránh thoát thì một chiếc lưỡi ẩm ướt vươn tới, nhẹ nhàng liếm láp.

"Đừng nghịch ngợm nào."

Từ họng Thanh Long, Quý Tiện Ngư nghe được tiếng gừ nho nhỏ. Vốn tưởng mọi thứ đã xong thì đột nhiên Tạ Lãm nhìn xuống Quỷ tướng quân, dùng vuốt nhọn đâm thẳng đến lồng ngực của gã. Quý Tiện Ngư kinh ngạc đến mức hai mắt trợn tròn, mí mắt giật giật nhưng nghĩ thế nào, hắn vẫn không nói gì.

Quỷ tướng quân bị móc tim thì trợn trừng mắt. Đúng lúc trái tim gã bị lôi khỏi lồng ngực, ma khí xung quanh bỗng xao động, rục rịch hướng trái tim đỏ thẫm kia tụ lại. Đối với cảnh tượng này, Thanh Long không để ý chút nào, dứt khoát đem trái tim khoét ra. Thân thể Quỷ tướng quân không còn trái tim cũng lập tức tan thành cát bụi. Chờ đến khi ma khí tập hợp hết lại, Tạ Lãm không nói một lời đem trái tim nuốt vào trong bụng.

"Tạ Lãm!" Quý Tiện Ngư sợ hãi hô lên. "Phun ra mau!"

Nuốt nhiều ma khí như thế vào bụng là muốn chết rồi hả!!!

Thanh Long cảm nhận được Quý Tiện Ngư đang tức giận thì khó hiểu, hai mắt tròn xoe nhìn hắn vô cùng đáng thương. Không những vậy, y còn vô tội cọ cọ cổ hắn lấy lòng. Quý Tiện Ngư nghi ngờ nhìn Tạ Lãm, thấy không có biểu hiện gì khác thường mới an tâm trở lại.

Chỉ là...

Thanh Long cứ hai lần ba lượt kéo y phục của hắn ra, dùng chiếc lưỡi thô ráp liếm lên bụng hắn. Quý Tiện Ngư không kìm được rên ra tiếng, ra sức đẩy cái đầu to lớn của Thanh Long ra, vừa thẹn vừa giận. "Đừng liếm ta, liếm chính ngươi đi!"

Thanh Long đương nhiên không để ý, cái lưỡi thô dài cứ lướt qua vùng bụng hắn hết lần này đến lần khác. Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy cùng kích thích khiến mắt Quý Tiện Ngư đỏ hồng. Biết không thể dừng Tạ Lãm lại, cuối cùng hắn đành xấu hổ nằm yên, dùng cánh tay che đi đôi mắt, cắn răng chấp nhận hành động lấy lòng này.

May mắn trận chiến vừa rồi khiến Tạ Lãm nguyên khí đại thương nên rất nhanh, y liền khôi phục nguyên hình, hôn mê bất tỉnh.

Quý Tiện Ngư nhìn Vong Linh thôn hoang vu trống vắng, thầm đoán nơi này chắc đã rỗng tuếch không còn gì rồi. Ôm lấy Tạ Lãm, hai người cùng tiến đến Phượng Hoàng Đài.