Từ một ngõ nhỏ, tiếng rên rỉ cầu xin vang lên. Cô vội nhìn vào trong thì thấy một cậu bé con khá là xinh trai đang bị vây hãm bởi một đám người to lớn. Phải có đến sáu, bảy tên côn đồ đang bẻ cúc tay răng rắc. Một cánh tay vung lên. Khi cú đấm kia chỉ còn cách mặt cậu bé 5 cm, tiếng nói của cô chợt vang lên, làm đông cứng hành động của tên côn đồ vừa nãy:
- Bắt nạt một thằng nhóc! Thì ra lũ du côn các người cũng chẳng có chí khí gì mấy nhỉ?
- Mày là ai mà dám xen vào chuyện của bọn tao?
Một tên gầm gừ đầy tức giận.
Cô tiếp tục đáp lời, giọng đầy khiêu khích:
- Một người mà nếu chúng mày biết sẽ phải run sợ quỳ xuống mà rập đầu tuân mệnh.
- Con này gan lớn thật! Xử lí nó trước, thằng nhóc đó để sau.
Hai ba tên côn đồ bước tới trước mặt cô, buông giọng cợt nhả:
- Cô em, mạnh miệng thế nhưng có đánh nổi bọn anh không đây?
- Nếu cô em muốn toàn vẹn mà trở về với cha mẹ thì tốt hơn hết là cầu xin bọn anh. Bọn anh sẽ tha cho. Với lại, cô em xinh đẹp như thế này...
- Ê, bọn mày nhớ nhẹ tay với cô em này, người ta là phụ nữ mà! Ha ha ha...
Cả bọn cười khả ố. Cô đã cảm thấy axit từ dạ dày cộng đồ ăn sáng nay chuẩn bị trào ngược lên cổ họng...
Ngó đằng kia thấy lũ còn lại vẫn đang khống chế cậu nhóc, cô thầm nghĩ nếu không nặng tay với những tên trước mặt thì rất khó để xử lí lũ còn lại mà không tốn sức.
Một trong số những tên đằng trước cô lại hỏi:
- Sao cô em, suy nghĩ kĩ chưa?
- Nhiều lời! Có giỏi thì cứ lao vào. Còn chưa biết ai sẽ phải quỳ xuống cầu xin trước.
Cô bình tĩnh buông ra một câu.
- Được! Nếu cô em đã muốn thế, thì đừng trách tụi này không biết thương hoa tiếc ngọc.
Cô thầm chửi. Đã là côn đồ còn thích dùng mĩ từ, đúng là không biết vô sỉ là gì mà.
Không cần chờ đợi lâu, một tên đã giáng ngay xuống tặng cô một cú đấm "chào hỏi". Nhưng đừng tưởng cứ to xác là bắt nạt được cô...
Lượn người nhanh như cắt, cô dễ dàng né được cú đó. Tên đó như điên tiết hơn, định lao ngay vào cô đấm tiếp thì chân cô đã văng lên một cước, lập tức trúng mục tiêu. Hắn khuỵu chân xuống, lấy tay ôm hạ bộ rên rỉ.
Tên thứ hai tiếp tục lao vào, nhưng kết cục cũng chẳng khấm khá hơn là mấy. Tay hắn còn chưa chạm đến mặt cô thì đã bị cô cho ngay một đấm vào mặt, hình thành nên một vết tím vô cùng mộng mơ ở mắt trái. Cô bám hai tay lên vai hắn, chân giơ lên cao, đầu gối cô hạ lên bụng hắn, chấn thương không hề nhỏ...
Lúc cô còn đang xử lí tên thứ hai, tên thứ ba xuất hiện trên tay một con dao. Hắn vung tay xuống cắm phập con dao vào vai cô. Cảm nhận nguy hiểm phía sau, cô định né nhưng không kịp, con dao đã cắm vào vai cô...
Đánh lén?!! Cô quay người, lảo đảo lùi về sau vài bước, lấy tay ôm vai. Tên vừa đâm cô cười nhạt đầy khinh thường. Bỗng vẻ mặt hắn biến sắc khi nhìn thấy nụ cười nguy hiểm trên môi cô. Cô đưa tay nắm vào cán dao rồi từ từ rút dao ra.
Không... không có máu! Vậy là sao? Cả bọn côn đồ thất kinh, mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu nào.
- Thích đánh lén sao? Mày coi thường tao quá rồi đấy!
Cô như mất hết bình tĩnh, lao vào đánh trọng thương tên vừa rồi đâm cô. Hắn lấy tay ôm đầu, liên tục cầu xin cô nhưng lúc này có cầu xin nữa thì cũng vô tác dụng. Hai tên ban đầu mắt tròn mắt dẹt nhìn tên thứ ba, lòng thầm tạ ơn trời vì cô nương tay cho chúng. Nhưng chưa kịp mừng thì đã thấy một đống thù lù bay đến trước mặt đè bẹp chúng. Thì ra là tên thứ ba. Hắn khóc không ra nước mắt: "Biết vậy tao đứng một chỗ xem hai đứa chúng mày bị "dần" còn vui hơn! Xui ơi là xui, gặp đúng sư tử..."
Cô phủi bụi trên áo khoác học sinh đã bị đâm thủng vai phải. Lúc này cô đã bình tĩnh lại, cô lườm tên thứ ba rồi hướng đến lũ còn lại hỏi, giọng đầy đe doạ:
- Sao? Còn ai muốn thử sức nữa không?
- Dạ không ạ. Chị đại tha cho. Chào chị, chúng em té trước đây ạ!
Mấy tên vừa nãy còn lớn lối bây giờ lại khép nép nhún nhường trông thật buồn cười.
Ba tên bị cô cho "ăn hành" vừa nãy cũng lồm cồm bò dậy, rối rít xin lỗi, chào cô rồi té lẹ với bọn kia. Nhóc con vừa nãy còn hoảng hồn nay đã tươi tỉnh chạy đến chỗ cô. Cô hỏi nó vài câu quan tâm, nhóc vui vẻ đáp lời. Trước khi đi, nó còn nói thêm một câu:
- Em tên là Triệu Hải (Bell). Lần sau gặp lại nhất định sẽ hậu tạ. Em đi đây. Chào "chị đại".
Cô mỉm cười. Thằng nhóc thật dễ thương. Khoan đã, mấy giờ rồi, và cái cặp của cô đâu?
Từ phía đầu ngõ, trên thềm bậc thang, một tiếng vỗ tay vang lên kèm theo một lời tán thưởng của một ai đó:
- Quả không hổ danh là Lâm đại tỷ bang Cửu Long đệ nhất giang hồ. Xử lí băng nhóm Vĩnh Tường chỉ trong vòng chưa đầy 15 phút, không phải chưa đầy 10 phút. Đúng là Hắc công chúa của thế giới đêm.
Cô giật mình quay người lại. Chuyện cô là Hắc công chúa đến cả gia đình, ngoại trừ cha cô - Trùm, thì không ai biết danh tính thật của cô. Ngoài cha cô ra, chỉ còn một người phụ nữ là Đế và...
- Bạch hoàng tử, là ngươi?
~Hoàn Chương 3~