Nhị Sinh Thế Huyết Tâm

Chương 2: tiếp nhận ký ức và sức mạnh của hồ tộc

Chương 2: tiếp nhận ký ức và sức mạnh của hồ tộc

Mọi thứ đang chìm trong bóng tối huyền ảo, cảm giác này thật lạ, cô không biết mình đang ở đâu. Thân thể thật thoải mái, không gian này nó cho cô cảm giác thực thư thái, giảm bớt phần nào sợ hãi ban nãy của cô. Nhưng sao mọi thứ xung quanh chỉ toàn màu đen thế? Đây là âm tào địa phủ sao? Cô thật sự đã chết rồi sao? Cô vô thức đưa bàn tay lên, tối đến nỗi cô còn không nhìn được bàn tay của mình. Cô bắt đầu mò mẫm xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó, nhưng chẳng có một thứ gì cả, thử nhắm mắt lại lần nữa rồi mở ra, hình như ở xa xa kia mập mờ một vệt sáng, vệt sáng ấy như hi vọng giúp cô thoát khỏi đây

Cô không chần chừ mà chạy thục mạng về phía ánh sáng đó, chỉ cần cô chạm được nó thì cô sẽ thoát khỏi không gian này, hi vọng, lo lắng, bất an,... nhưng đó không phải cánh cửa, chói quá, cô kêu lên một tiếng “Shit!”.

Đôi mắt do ở lâu trong bóng tối mà giờ vẫn chưa thể hoàn toàn thích ứng với tình cảnh xung quanh. Đến khi có thể nhìn rõ được mọi thứ cô thật sự rất ngạc nhiên. Không ngờ lại có một nơi kỳ diệu như vậy, nhìn xem xung quanh cô toàn là những đóa bạch liên, chúng có một ánh sáng huyền bí cho người xem không thể nào rời mắt, ngay cả cô cũng vậy, cô vô thức bước đến gần chúng, như cảm nhận được có người đang đến những con hồ điệp có màu trắng tinh khôi vốn đang đậu trên đấy bỗng vẫy cánh bay lên hàng loạt tạo nên một cảnh tượng như chốn bồng lai, xung quanh nhờ thế mà tỏa ra một ánh sáng xanh kì diệu. Chúng khiến cô không kìm nén được mà đưa tay chạm chạm vào

“A!!!” một dòng linh lực từ đâu ập đến, những dòng ký ức không thuộc về cô bỗng chốc xuất hiện trong đầu cô? Nó như đang cố gắng xâm nhập não bộ của cô, hai tay cô ôm ghì lấy đầu mình, tâm trí quằn quại trong cơn đau đớn đến tọt cùng, có thứ gì đó ép cô phải mở choàng mắt ra. Những hình ảnh xa lạ hiện ra trước mắt cô, nó đang hiện ra từng chi tiết một, làm cô cảm thấy giống như một thước phim quay chậm vậy, cặp vợ chồng trong hình ảnh đó hình như vừa sinh ra một bé gái thật dễ thương làm sao, cô chạm vào những con hồ điệp tiếp theo, lại là một mảnh kí ức khác.

Hình như cô bé lúc nãy đã trưởng thành, Hồ Ly sao? Cô há hốc miệng, mấy con hồ điệp này đang cho cô xem cái gì vậy chứ? Cô lại thử chạm vào con hồ điệp tiếp theo, lại một hình ảnh khác hiện ra nữa, hình như lúc này cô bé đã trưởng thành thành một thiếu nữ xinh đẹp. Nhìn vào đôi mắt long lanh ấy đi ánh mắt đó thật sắc sảo làm sao nó như biết nói vậy, khuôn mặt tuyệt mỹ cùng với đôi môi đỏ mọng, đúng là một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, một vẻ đẹp kiêu sa, khiến ai nhìn vào chắc cũng phải thốt lên một tiếng “thần tiên a”.

Đóa bạch liên bỗng chốc cử động, cô khẽ giật mình chạm vào nó "A” - những hình ảnh được hiện ra lúc nãy đều chuyển thẳng vào não bộ của cô, ký ức, cảm xúc, từng luồng ký ức to lớn ập vào làm cô còn đôi chút bỡ ngỡ. Dường như một luồng khí gì đó đang cố gắng xâm nhập vào cơ thể của cô, luồng khí này khiến cô thật thoải mái, cảm giác như cơ thể nhẹ nhõm bay lơ lững giữa không trung.

Sau một thời gian tiếp nhận ký ức cùng luồng khí lạ này, thì bản thân cô đã hiểu, căn bản chúng bắt cô tiếp nhận mảng ký ức này là vì chúng muốn cô phải tiếp tục sống thay chủ nhân của thân thể này, kiếp nạn lần này vốn nên vượt qua nhưng ai đó đã trùng sinh làm thay đổi lần lịch kiếp của cô bé, cô có nên cảm ơn ông trời đã không tuyệt đường sống của cô, cho cô một cuộc sống mới, nhưng có ai giải thích hộ tại sao không cho cô xuyên vào một tiểu thư nhà quan nào đó, hay xuyên vào công chúa hoặc phi tần, mà bắt buộc phải xuyên vào thân thể của một Hồ Ly không?

Tuy là đẹp thật nhưng cứ bị đuổi giết như thế này thì có mà chết cô à, bản thân cô vẫn chưa sử dụng quen cái phép của tộc bạch hồ này đâu. Có khi nào giữa rừng này lại gặp phải địch nhân thì đúng là cái chết nhục nhã, cô nên tranh thủ làm quen với thân thể này để sử dụng toàn năng phép của hồ tộc.

Mà nghĩ cũng lạ tộc bạch hồ này không có hút linh khí người để tu luyện, mà lại hấp thụ linh khí những đóa bạch liên này tu luyện. Luyện theo cách này tuy ít ai sử dụng nhưng nếu hấp thụ và tu luyện đúng cách thì cô nghĩ thân thể này không lâu nữa sẽ thành thần sớm nha. Nhưng còn phải lịch kiếp hai lần nữa, lần này coi như thất bại rồi, lần sau lịch kiếp cô nghĩ mình cũng sẽ ăn không ít khổ đâu.

Sau một hồi suy nghĩ thì linh lực đã được cô hấp thu trọn vẹn, thân thể từ từ hạ xuống, tiếp nhận được đầy đủ ký ức và sức mạnh này, xung quanh cô bây giờ đầy những con hồ điệp, dường như chúng nó muốn chào tạm biệt cô, những đóa bạch liên và những con hồ điệp đang dần tan biến trong bóng đêm huyền ảo, hình như cô nghe thấy tiếng cảm tạ của ai, ý thức cô lại một lần nữa mơ hồ.

Cô tỉnh lại trong tình trạng đau nhức khắp thân thể, xương cốt như muốn đứt lìa ra vậy, đau quá cô khẽ "Ưm” một tiếng kêu lên. Đôi mắt bây giờ nặng trĩu, cô cảm giác có ai đó cõng mình lên, ấm áp thật không biết tấm lưng rộng rãi này là của ai đây, thôi cứ khôi phục lại nguyên khí trước đã rồi tỉnh lại nói lời cảm ơn sau vậy.

Sau một hồi cõng cô trên lưng có lẽ đã thấm mệt, nên chàng thiếu niên trẻ dừng lại nghĩ mệt, đặt cô xuống gốc cây to nhìn cô lắc đầu nói: “ Một cô nương như thế này, lại ngất giữa rừng như vậy, không biết có kịp đưa về nhà cho đại phu cứu chữa không.” Rồi lấy khăn trong tay áo ra lau đi những vết dơ trên khuôn mặt dính đầy bụi bẩn ấy, bỗng thiếu niên trẻ dừng tay lại thất thần, sau khi lau đi lớp bụi bẩn một gương mặt xinh đẹp hiện ra, có lẽ đây là lần đầu tiên y thấy một cô nương xinh đẹp đến như vậy, trong vô thức y chạm nhẹ vào bờ môi đỏ mọng, nhìn thật ngon muốn cắn một ngụm, bỗng dưng cô gái rên nhẹ một tiếng vì vết thương trên người bắt đầu đau đớn, khiến chàng thiếu niên quay về hiện thực nhìn thiếu nữ trước mặt đầy ngượng ngùng và đỏ mặt, vì cái suy nghĩ thất thố của mình vừa nãy.

Cô nghe thấy y nói nhưng cô vẫn chưa mở mắt, vì cứ nghĩ thời cơ chưa tới, nhưng hắn ta lau mặt cho cô đã đành còn đụng cả vào môi cô, có đứa ngốc mới không phản ứng, cứ để cho hắn ăn đậu hủ cô vậy sao, cô bèn giả vờ rên đau một tiếng, nhăn mặt hé mở đôi mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, cô khó hiểu nhìn người thiếu niên trước mặt. Ăn đậu hủ người ta đã đành còn làm vẻ ngại ngùng mắc cỡ? Nam nhân thời cổ đại da mặt đều mỏng như người này sao?