Chương 3+4: Mộc Khinh Ưu có điểm bất thường
*Chương này mình sẽ thay đổi cách xưng hô sao cho hợp với thời cổ đại nha.
Nàng khẽ cựa quậy, rồi khan giọng cất tiếng: “ Nước... ta muốn nước”
Nàng bất lực đưa đôi mắt long lanh lên nhìn thiếu niên trước mặt, nàng khát nước, cần một tí nước để cổ họng bớt đau, thân thể này dù có hồi phục thì cũng chỉ được phân nữa, còn lại muốn hồi phục hoàn toàn thì phải được hấp thu linh khi của bạch liên, nhưng ở giữa rừng trúc như thế này kiếm đâu ra một hồ cho nàng tu luyện a.
“Cô... cô nương đã tỉnh? Tỉnh rồi cũng tốt, chờ ta một tí ta lấy nước liền cho cô nương”. Y ngại ngùng đỏ mặt, tay run run loay hoay tìm ống trúc đựng nước của mình, rồi nhẹ nhàng đưa lên môi cho nàng giải khát.
Dòng nước mát lạnh làm tan đi cảm giác đau rát nơi cổ họng, uống xong nàng đưa mắt liếc nhìn thiếu niên trước mặt, ngũ quan cân đối vừa nhìn qua đã biết là sĩ tử nhà nông, từ lúc xuyên vào cơ thể này đến giờ, nàng vẫn không biết hiện tại bây giờ đang ở thời kỳ nào, nàng bèn giả vờ ngây thơ ngước đôi mắt long lanh nhìn thiếu niên và hỏi: “ Vị công tử này, có thể cho ta hỏi đây là thời đại nào không?’’.
Y nhìn nàng nghi hoặc hỏi: “ Cô nương chẳng lẽ không biết gì sao? Hiện tại cô nương đang đứng trên đất của Đại Kim chúng ta, Hoàng Đế đích thực là một vị minh quân, tuy mới đăng cơ không lâu nhưng đã giải quyết được nạn đói với giảm bớt vài phần thuế thu đất hàng năm, khiến dân chúng có cơ hội trở mình...”
Bỗng dưng y đang nói lại im bặt tỏ vẻ ngại ngùng nhìn nàng rồi lại ấp úng nói tiếp : “Thật ra... ta cũng muốn trở thành một phần nào đó, để có thể đóng góp ít công lao cho triều đình, cô nương còn muốn hỏi gì nữa không?”.
Nàng khó hiểu lắc đầu triều đại nhà Kim? Nghe đi nghe lại nó vẫn cứ kì kì làm sao, đó giờ cô vẫn chưa nghe có tên triều đại này trong sách sử, chẳng lẽ đây là triều đại không có thực. A! Hèn gì cô lại xuyên vào thân thể của bạch hồ này, có trời mới biết tự nhiên cô lại được xuyên vào thân thể bạch hồ này đây! Không thể nào cho nàng làm một con người bình thường được sao.
Suy đi nghĩ lại vị Hoàng Đế mới đăng cơ này cũng thật nắm bắt tâm lý của dân chúng, giảm bớt thuế thu lại còn giải quyết được không ít nạn đói ở nhiều nơi thì người nào mà chả ủng hộ.
Suy nghĩ đủ rồi nàng lại liếc nhìn thiếu niên trước mặt, trước tiên nàng phải giả vờ đáng thương một tí đã, nàng đưa bàn tay lên lau nước mắt sụt sịt khóc rồi kể lể: “ Hức... cảm tạ huynh đài đã đưa tay cứu giúp, hôm qua hức... ta cùng phụ mẫu ra ngoài lên chùa dâng hương, gặp một đám thổ phỉ, chúng cướp hết ngân lượng còn đòi cưỡng hiếp tiểu nữ, tiểu nữ... hức hức.”
Nàng càng kể nước mắt tuôn càng mãnh liệt, kiếp trước của nàng đến cả khóc cũng khó khăn, kiếp này có cơ hội như vậy thì phải bộc hết tác dụng của chúng a.
Thiếu niên thấy nàng khóc tay chân càng luống cuống, không biết phải an ủi làm sao, nhìn cô nương tội nghiệp hắn chỉ biết ngồi nhìn đầy lo lắng, cuối cùng cất tiếng nói: “ Có phải cô nương trên đường chạy thoát nên đã bị thương đúng không, cô cũng thật gan dạ, ở rừng này âm u nguy hiểm, ban đêm ít có người nào qua lại trong rừng như ta, cũng may cô nương gặp được ta đó.”
Nàng nghe hắn giải thích đúng ý mình nên gật đầu liên hồi, rồi lại tiếp tục giả vờ hỏi: “ Công tử nói ít người đi trong rừng này là vì sao? Chẳng lẽ ban đêm có thú dữ?”
Hắn thấy nàng ngây thơ nên cũng thành thật giải thích: “ Chẳng những có thú dữ mà còn có yêu quái nữa ... Suỵt!!! Cô nương đừng sợ hiện giờ trời vẫn chưa ngã tối lắm, nên chúng ta phải tranh thủ về dưới thôn ngay, kẻo gặp phải là không xong cả hai ta đó.”
Nàng trợn mắt nhìn hắn, yêu quái sao, không phải là đang nói đến ta đây sao? Còn không phát hiện được, nam nhân này hẳn quá tin người đi. Nếu nàng là hắc hồ thì hắn bây giờ có lẽ là bộ xương khô mất rồi, thật may cho hắn bạch hồ nàng ngửi thấy linh khí của phàm nhân đều tởm, chắc do quen linh khí của bạch liên tinh khiết rồi, nên ngửi thấy những linh khí khác đều không có hứng thú.
Hắn thấy nàng trợn mắt tưởng là nàng bị sợ bởi lời hắn vừa thốt ra lúc nãy, biết vậy không nói cho cô nương ấy nghe, để nàng lo sợ là điều không tốt, suy nghĩ ra gì đó y bèn đứng dậy phủi bụi trên người và nói: “ Ta thấy cô nương đã hồi phục lại không ít, chúng ta dừng chân ở đây cũng lâu rồi, tại hạ nghĩ nên tiếp tục đi thôi ở lâu trong rừng rất là nguy hiểm, ta thấy cô nương hiện giờ không còn nhà để về đúng không? Hay là cô nương về nhà ta sống tạm, cô nương đừng lo nhà còn có gia mẫu và đệ đệ, nhà ta tuy đơn sơ nhưng đồ dùng thì cũng xem là không còn thiếu thứ gì, cô nương suy nghĩ thế nào?”
Nàng nghe hắn nói xong cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng hiện giờ đang cần một nơi để dưỡng thương nên không ngần ngại đồng ý bèn cất lời: “ Tiểu nữ đa tạ huynh đài đã cưu mang, không biết lấy gì hồi đáp bây giờ, nhưng ta hứa khi ta tìm được phụ mẫu ắt sẽ kêu họ trả công cho người thật hậu hĩnh.”
Y nghe nàng nói như vậy hốt hoảng giải thích: “ Không nên... không nên a, tại hạ được ngạch nương dạy từ nhỏ, giúp đỡ người là tại tâm vì ta thấy cô nương tội nghiệp nên mới giúp đỡ, không nghĩ sẽ nhận hồi đáp từ ai cũng không nghĩ phải cứu người để nhận lại tiền tài, nếu cô nương cứ kiên quyết muốn trả công thì tại hạ sẽ nhất quyết không nhận.”
Ây da! Thật là một người trung thực nàng chỉ buộc miệng nói thôi mà đã nghiêm túc giải thích vậy rồi, nhưng muốn trả ơn thì còn nhiều cách, đâu phải riêng cách này, nên cứ từ từ rồi hẳn tính đến chuyện này vậy, điều cần thiết bây giờ nên ra khỏi khu rừng này đã, kẻo gặp phải địch nhân thì có muốn trả ơn hậu hĩnh cũng rất khó a!!!
Nàng thấy vậy đành cúi đầu tạ ơn rồi nói: “ Nếu huynh đài không nhận vậy tiểu nữ thất thố rồi, vậy ta xin làm phiền huynh đài cõng ta tiếp đoạn đường còn lại vậy.” Nàng vừa nói xong, ngước lên nhìn hắn rồi cười nhẹ nhàng.
Sắc trời tuy đã tối nhưng khi nàng cười khiến y đứng hình vài giây, tuy không nhìn rõ nhưng cũng khiến tim y liên hồi đập, mặt y lại đỏ quay sang nơi khác tránh đi nụ cười ấm áp của nàng rồi cất giọng: “ Nếu cô nương đã nói vậy rồi thì tại hạ xin được phép, sẽ rất nhanh thôi chúng ta sẽ ra khỏi khu rừng này, trong lúc ta cõng cô nương chợp mắt một tí đi, khi tới nơi ta sẽ gọi.”
Nàng thấy y đáp lời bèn gật đầu đồng ý, sắc trời đã tối trong khu rừng lạnh lẽo biết bao nhiêu nhưng nàng lại cảm thấy thật ấm áp, do thân thể của thiếu niên trước mặt này vạn phần ấm áp khiến nàng lưu luyến mãi không thôi. Đi được đoạn đường dài trán thiếu niên đã rơm rớm mồ hôi, nàng bèn lấy tay lau đi mồ hôi ấy làm thiếu niên giật mình kêu lên, nàng thấy vậy bèn cười khúc khích rồi nói: “ Ta thấy thật làm phiền huynh quá, huynh cõng ta mà toát cả mồ hôi, ta chỉ giúp được phần nhỏ, lau đi mồ hôi đó cho huynh, ai ngờ làm huynh giật mình rồi!”
Y thấy nàng nói như vậy mặt càng thêm đỏ rồi hít một hơi trả lời: “ Đa tạ cô nương lo lắng, ngạch nương ta từng dạy cứu một mạng người hơn xây bảy toàn tháp, nên khi cõng cô nương ta liền nghĩ như vậy sẽ không mệt nữa!”
Y nói thật chân thành làm lòng nàng vui lên không ít nàng bèn hỏi: “Không biết huynh đài danh xưng là gì! Để tiểu nữ dễ dàng xưng hô!”
“ Tại hạ kêu là Mộc Khinh Ưu, cô nương cứ kêu ta Khinh Ưu là được, nếu đã biết tên ta cô nương có bằng lòng nói ra tên mình cho ta biết một chút không?.” Y nói xong tên mình thuận miệng hỏi luôn tên.
Nàng nghe hắn nói bèn suy nghĩ, nàng được người trong tộc gọi là Công Chúa Bạch Liên – Hồ Lộ Khiết, sở dĩ có tên Lộ khiết là khi sinh ra khắp người nàng tỏa ra một ánh sáng xanh kỳ diệu, làm cây cỏ khắp hồ tộc đơm bông kết trái ở đâu đó những vùn lầy không có cây cỏ lại mọc ra nhưng tán lá to tròn nở ra những bông hoa trắng tinh khiết tộc nàng gọi nó là bạch liên.
Tuy nhiên bạch liên này giúp hồ tộc tu luyện không ít, linh khí của chúng tỏa ra nồng đặc khiến tộc bạch hồ nàng nâng cao pháp lực nhanh hơn những tộc hồ khác, sở dĩ nàng lưu lạc đến tận nơi rừng sâu này hẳn là trúng kế của bọn chúng đi, không biết chúng nghe đâu được nàng chính là nguồn sống của bạch liên, chỉ khi nàng khỏe mạnh chúng mới bộc lộ ra hết linh khí nồng đặc, nhìn thân thể này đi có thể một năm bệnh vài lần mà mỗi lần đợi khỏi là cả một tháng hoặc hai, chúng bắt được điểm này nên mới tìm mọi cách truy đuổi nàng đây.
Có lẽ trong lúc tìm nàng thân thể này đã tắt thở, chúng không đánh hơi được mùi của bạch liên nên đã đi về. Khẳng định tộc hồ của nàng đang rất lo lắng và đang phái người đi tìm nàng trước tiên nàng dưỡng thương ở nhà người này trước đã .
Vậy thì lấy tên kiếp trước của nàng đi: “ Tiểu nữ họ Quân huynh đài cứ gọi Ninh Hinh, không biết người huynh đài lúc nào cũng ấm nóng như vậy sao, nhiều khi ta thấy thật lạ.”
Y nghe nàng nói đến thân thể y, bèn thở dài nói: “ Từ nhỏ khi ta sinh ra thì thân thể đã ấm nóng như vậy rồi, trời có lạnh bao nhiêu thì ta cũng không cảm giác được cái lạnh bao giờ, có buồn nhưng cũng vui vì làm cái lò sưởi ấm cho ngạch nương và đệ đệ cũng coi là có thể dùng haha...”
Nàng nghi hoặc nhíu mày khó hiểu, chẳng lẽ hắn không biết thân thể hắn bị phong ấn sao, khi nàng vừa dựa vào thân thể hắn đã biết hắn có điểm bất thường, vì thân thể nàng quá suy nhược không thể xem ra đây là loại phong ấn gì. Không biết vị thượng thần nào đã phong ấn, nếu đã phong ấn ắt có lý do, tên này lại một lòng muốn thi cử đậu trạng nguyên đễ góp chúp sức lực cho triều đình, không thì khi nàng khôi phục pháp lực có thể sẽ phá giải được phong ấn cho hắn.
Tuy nhiên nàng hiểu sống chết do trời, mỗi người đều có một số kiếp phải chính bản thân vượt qua mới có thể thăng làm thần, nhưng người này ân nhân nàng a, nếu hắn muốn giải phong ấn này nàng nhất định sẽ giúp tới cùng, cùng lắm là lịch kiếp lần này ăn nhiều thiên lôi hơn mọi lần lịch kiếp trước a.
Nàng thấy hắn im lặng nên chuyển đề tài: “ Không biết là chúng ta sắp tới chưa Khinh Ưu huynh, thôn của huynh còn cách đây bao xa?”
Khinh ưu thành thật đáp: “ Ta nghĩ là sắp rồi, cô nương chợp mắt một tí đi tới nơi ta sẽ gọi.”
Nàng nghe hăn bảo sắp tới liền gật đầu rồi tựa vào lưng hắn nhắm mắt, cứ tính là nhắm mắt chứ không nghĩ sẽ ngủ thiếp đi, nhưng thân thể này thực ấm áp làm nàng ngủ quên mất lúc nào không hay. Khi nàng tĩnh dậy đã thấy mình nằm trong căn phòng cổ xưa này, nhìn khá chắc chắn nhưng đối với người sống ở hiện đại quen như nàng vừa nhìn vào chỉ cảm thấy đơn sơ trên nóc nhà còn có vài chỗ bị thủng, đúng như hắn nói nhà hắn chỉ thuộc dạng đủ ăn chứ không dư dả, nếu hắn thi đỗ trạng nguyên thì mẫu thân và đệ đệ hắn ắt hẳn là được đổi đời đi, suy nghĩ thấu đáo, vừa tận trung với nước vừa báo hiếu cho mẫu thân đúng là một nhi tử tốt.
Vừa ngoài sân vô thấy nàng đang trừng mắt nhìn lên trần nhà y liền bỏ thau nước xuống chạy lại bên nàng ngồi xuống lo lắng hỏi: “ Cô nương đã bớt mệt chưa, ta ngĩ cô nương còn mệt nên không đánh thức cô dậy, ta vừa đun nước rửa mặt, cô nương rửa mặt đi rồi ra ăn chút cháo loãng để còn có sức!”
Nàng thấy hắn dùng vẻ mặt lo lắng hỏi mình liền cười mỉm chi nhẹ nhàng nói: “ Đa tạ huynh ta đã khỏe, huynh ra ngoài đợi đi ta xong sẽ ra ngoài sau.”
Y thấy nàng nói vậy cũng không ở lại thêm lâu liền đứng dậy nhanh chân bước ra khỏi phòng, rồi đổi hướng tới phòng bếp xem cháo đã chín chưa.
Nàng rửa mặt nhanh nhẹn vì nàng cũng không có thói quen kỹ lưỡng như nhiều người khác, chỉ cần nhúng khăn lau sơ là được mà lâu lâu ở dơ một tí chắc không sao. Đến bây giờ nàng mới thấy thân thể chỉ khôi phục lại một ít pháp lực, nàng thở dài ngai ngán nơi đây làm gì có bạch liên cho nàng tu luyện, chắc phải sớm quay về tộc thôi, rửa xong nàng liền bước ra trước hiên nhà nhìn xung quanh.
Nơi đây nhìn cảnh vật xung quanh khiến trong lòng mát dịu, nhưng mà cái khí ấm áp trong ngôi nhà tỏa ra lại xung đột với cảnh vật ở ngoài, đúng là thế mà ngạch nương hắn chịu được, nếu là một người bình thường có lẽ bị nóng bức chết cũng có thể. Nàng nhìn xung quang không thấy bóng dáng ai, liền chạy ra sau nhà thấy có một gian bếp nhỏ đang ngoi ngúp khói, chàng thiếu niên đang chuẩn bị bê nồi cháo đã nấu chín xuống.
Thấy nàng kiếm được gian bếp y nhìn nàng cười nói: “ cô nương đợi ta một tí, sắp có cháo rồi thật ngại quá nhà ta không có thịt, sau này ta sẽ cố gắng làm chăm chỉ tí để kiếm thịt về... ây da cô nương lên nhà đi ta bưng lên cho.”
Nàng thấy hắn nói vậy không giận còn cười nói: “ Huynh nói vậy thật tội cho tiểu nữ, tiểu nữ ăn cái gì cũng được không nhất thiết phải có thịt mới ăn, chén cháo này do huynh nấu ắt hẳn có vị rất ngon a, đưa đây ta cầm cho!!!”
Hai người đưa đi đưa lại nồi cháo làm không khí ảm đạm càng thêm vui, nhìn hai người như cặp phu thê mới cưới hạnh phúc trao nhau từng nụ cười từng ánh mắt.
Nàng vừa giật được nồi cháo liền cười ha hả nhìn y nghi hoặc hỏi: “ không phải huynh nói nhà còn có ngạch nương và đệ đệ sao, sao ta không thấy ai hết vậy?”
Y ngập ngừng hồi lâu cũng cất tiếng: “ Không giấu gì cô nương, ngạch nương ta bị bệnh, cứ mỗi lần chạy bạc khám cho ngạch nương ta phải vào rừng đốn củi săn thú để xuống dưới thôn đổi đồ lấy bạc, nên lần này mới gặp được cô nương, đệ đệ ta thì còn nhỏ nên chắc hẳn giờ vẫn chưa thức. Cô nương để nồi xuống đi, lấy tô múc ra riêng ta cũng không nghĩ cô sẽ như vậy mà ăn vào nồi đâu nhỉ?”
Nàng trả lời theo bản năng: “ Tất nhiên rồi !!! ta làm sao mà có thể ăn vô nồi được chứ...”
Nàng nói xong rồi lại ngồi suy nghĩ có gì sai sai, a tên này lại dám nói xéo mình, cái gì mà ăn vô nồi chứ cho dù không biết phép tắc cũng phải biết vài điều cơ bản chứ, cái gì mà ăn vô nồi nhìn nàng mất lịch sự đến vậy sao, nàng bực bội múc cháo ra tô rồi lầm bầm trong miệng.
Y thấy nàng ngồi vắt óc suy nghĩ câu y nói lúc nãy thi cười cười lắc đầu đi lên trước nhà rồi quẹo vô phòng của gia mẫu, y ngồi xuống cạnh bà nắm lấy bàn tay gầy gò rồi nói: “ Nương nhi tử vừa đi đổi bạc về, trưa nay ta sẽ xuống dưới núi mời đại phu lên khám cho người, người hãy cố gắng lên nhé. À ta hôm qua vào rừng có cứu một vị cô nương, không phải ta không biết là nhà chúng ta nghèo, không phải nương nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp sao, nên lần này cứu cô nương ấy là cảm thấy thương cảm. Nương à người mau mau tĩnh lại xem trời đã xe lạnh rồi, nhìn những bông tuyết ngoài trời rơi thật đẹp, nếu người có thể nhìn thấy lúc này thì hạnh phúc biết bao nhiêu.”
Y vừa nói vừa nhìn bà đau thương, tuy đại phu nói nương có thể nghe hắn nói chuyện nhưng căn bản nạch nương không có tĩnh lại, y nắm chặt tay đưa lên môi hôn xuống bàn tay ốm yếu đó rồi đặt vào chỗ cũ đứng dậy đi ra, nhưng y không ngờ nàng lại đứng ngay đó nhìn y từ lúc nãy đến giờ.
Nàng căn bản sẽ không nhúng tay vào việc của trần gian, vì sống chết ắt có số, ngạch nương của hắn có lẽ sắp phải đi, nhưng nhìn hắn thống khổ như vậy nàng thật sự không đành lòng, tuy nàng chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng bạch liên này có công dụng chữa trị tổn thương kinh mạch có thể giải bách độc. Cứ xem như lần này nàng trả ơn cho hắn bằng cách này vậy, nàng ngước nhìn hắn rồi nhìn người đang thoi thóp trong kia thì nàng đành cất tiếng:
“ Ta có thể chữa cho ngạch nương người, nhưng người phải nghe theo lời của ta không được mời đại phu nữa, nếu huynh tin tưởng ta thì cứ giao ngạch nương của huynh cho ta chăm sóc. Coi như lần ta trả ơn cứu mạng, huynh đồng ý chứ?”
Y thấy nàng nói vậy thì trợn mắt lên nhìn nàng, căn bản là hắn không tin. Nhưng sự thật đang hiện rõ rành rành trước mắt cho hắn thấy, năm lần bảy lượt mời đại phu, nhưng đại phu khám rồi lại nói không thể chữa , bệnh này phải tại tâm do ngạch nương không muốn tĩnh lại, y biết lần này đại phu mà kiểm không ra bệnh thì mọi thứ sẽ chấm dứt.
Suy nghĩ hồi lâu, y mới quyết định gật đầu đồng ý, lần này y đánh cược thật lớn chỉ có thể cầu mong cho ngạch nương phúc lớn mạng lớn, y lần này toàn bộ giao niềm tin vào người thiếu nữ trước mặt này, ánh mắt nàng kiên định lời nói quả quyết nhất định sẽ chữa khỏi, không hiểu sao y lại gật đầu đồng ý, có lẽ nghe câu “ không chữa được” đã rất nhiều lần nên lần này được nghe là bệnh của ngạch nương chữa được, y gật đầu liền không suy nghĩ, có lẽ nàng thực sự đáng tin cậy.