Hồ tộc, cổng canh gác.
Nơi đây chính là cổng canh gác của hồ tộc sao? Nhìn bên ngoài khá là bình thường, chỉ có hai cây cổ thụ to lớn rũ lá xuống làm thành cái cổng, ở trên thân cây có khắc hai chữ hồ tộc, nàng mân mê chạm vào thân cây bỗng dưng bị một sức mạnh khổng lồ nào đó đánh bật ra ngoài.
“ A!!!”
Trước mắt nàng vừa nãy chỉ có hai cái cây, nhưng vừa bị nàng chạm vào chúng đã hóa thành hình người, nàng trợn mắt lên nhìn hai tên đó chỉ pháp trượng về mình.
“ To gan! Ngươi là ai dám xông vào hồ tộc?”. Hai tên cùng đồng thanh.
“Ta? Các ngươi nhìn cũng không nhận ra ta sao?”. Nàng mang vẻ mặt khó tin nhìn hai tên ngốc nghếch trước mặt, chả lẽ chủ nhân thân thể này ra ngoài đều che mặt sao?.
Hai tên yêu mộc nhìn nhau chớp mắt, rồi quay sang nhìn thiếu nữ đang nằm dưới đất, nhìn khuôn mặt cũng na ná chủ thượng, hai bọn hắn cũng có nghe nói công chúa đã đi đâu mấy ngày, vẫn chưa quay về có khả năng bị hắc hồ tộc bắt, nhưng nếu là công chúa thì sao không đi vào mà bị kết giới của chúng làm văng ra.
“ Nếu thật sự là công chúa thì người hãy cho chúng ta xem bảo vật của hồ tộc, công chúa là người duy nhất sở hữu bảo vật này, chứng minh được người có nó thì chúng ta sẽ mở kết giới cho vào.”
Ở hồ tộc chỉ duy nhất một người sở hữu chân thân thật sự của bạch liên chính là nàng Công chúa – Hồ Lộ Khiết, chỉ có nó mới chứng minh cho thân phận của nàng.
Thật là một thủ tục phiền phức quá đi, bây giờ pháp lực của nàng đã cạn kiệt với cả chạy trốn cả đám hắc hồ tộc kia làm rơi mất linh bài được ra vào cổng tự do, đành bất lực đưa chân thân bạch liên ra cho hai bọn họ xem.
Hai tên yêu mộc vừa thấy chân thân bạch liên liền tạ tội đồng thanh bái kiến.
“ Bái kiến công chúa điện hạ, chào mừng người quay trở lại hồ tộc, mong người rộng lòng tha thứ bỏ qua vì sự thất lễ vừa rồi.”
“ Được rồi! Dù sao cũng không trách hai ngươi được, do ta bất cẩn làm rơi linh bài, nếu đã chứng minh được thân phận của ta, vậy ta vào được chưa?”. Nàng không trách hai tên này được, họ làm tất cả vì an nguy của hồ tộc và cả sinh linh khác ở trong kết giới này, hồ tộc đã lựa chọn tin tưởng giao cho họ trách nhiệm canh giữ cổng thì họ phải làm đúng với chức trách của mình.
“Hoan nghênh công chúa quay trở lại hồ tộc!!!”.
Hai tên yêu mộc đồng thanh kêu giơ tay mở kết giới, kết giới vừa mở tất cả cảnh vật bên trong lập tức hiện ra trước mắt nàng. Ánh sáng này quen quá, đây chính là khung cảnh nàng thấy trong giấc mơ đó, giấc mơ mang đến cho nàng kí ức và sức mạnh, thật quá sức tưởng tượng nơi đây còn đẹp gấp vạn lần nơi nàng mơ thấy.
Khi nàng bước chân vào cảnh vật xung quanh nàng dường như có thêm sức sống, chúng lung lay theo từng đợt gió, hình như chúng biết là nàng đã quay trở về rồi.
Trước mắt nàng là một vườn đào tuyệt đẹp, thêm từng đợt gió làm những cánh hoa sắp rơi xuống đất mượn sức gió bay lơ lững trên không trung tạo nên khung cảnh thơ mộng huyền ảo. Nàng dường như bị vườn đào này hút hồn mất rồi, đôi chân cứ như vậy vô thức bước lên những cánh hoa đào trên đất.
Đi một hồi cuối cùng chân nàng cũng tự giác dừng lại, không phải do nàng mỏi chân mà do cảnh vật trước mắt làm nàng ngạc nhiên đến mức đứng hình tại chỗ. Thay vì trước đó là một vườn đào thơ mộng thì nơi đây đích thực chính là tiên cảnh, xung quanh tất cả toàn là bạch liên chúng lộng lẫy gấp vạn lần những bông sen trắng ở hiện đại nàng từng thấy. Nơi đây họ không gọi là sen trắng mà họ gọi là bạch liên, vì chỉ duy nhất ở hồ tộc nàng mới có bông hoa này, một cái tên độc nhất vô nhị, không nơi nào sở hữu được nó trừ khi chính nàng gieo hạt. Dưới hồ nước không phải là bùn mà là những luồng linh khí màu xanh, che lấp tất cả những dị vật bên dưới hồ, những cánh hoa trắng tinh khiết cũng bị phủ một lớp linh khí màu xanh.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống đưa tay vớt ít nước dưới hồ lên xem, thật thơm chúng đọng lại trên tay nàng không chảy xuống, một lúc sau bàn tay nàng từ từ hấp thụ vũng nước này, đúng là thần kì nàng cảm thấy thân thể mình có sức lực lại một ít rồi. Nếu thật sự được tu luyện bằng nước này có lẽ vết thương của nàng sẽ sớm hồi phục, nhưng chỉ là một ít cần bao nhiêu mới đủ cho nàng chữa trị vết thương đây.
Ninh Hinh đứng dậy nhìn ngó xung quanh, đúng là tiên cảnh mà ở nơi đây toàn là những thứ mới mẽ khiến nàng tò mò mãi không thôi. Ngay cạnh bờ hồ có rất nhiều bông hoa màu đỏ rực có hình trái tim, nơi đây linh khí dày đặc khiến xung quanh bao phủ một lớp sương mỏng, đọng lại trên tán lá những bông hoa, khiến nó nhỏ từng giọt sương xuống hồ tạo nên một vòng tròn lan tỏa trên nước.
Bông hoa này chính là huyết tâm, trong miệng nàng tự giác lẫm bẩm: “ Huyết tâm... huyết tâm... nơi tình yêu của ngươi bắt đầu.”
Trong đầu của nàng bỗng dưng xuất hiện kí ức nào đó, khiến nàng mông lung vô thức đưa tay chạm vào bông hoa, những kí ức bỗng dưng ùa về.
“ Lộ Khiết! Nàng có biết sự tích về hoa huyết tâm không?”
“ Ta sao? Chưa hề nghe qua bao giờ.”
“ Vậy để ta kể cho nàng nghe nha! Ngày xưa có một chàng hoàng tử đem lòng yêu thương một nàng công chúa, nhưng có cố gắng như thế nào thì chàng vẫn không có được trái tim của nàng.
Chàng tặng cho nàng một cặp thỏ hồng đáng yêu, một đôi khuyên tai quý giá và sau nhiều lần gặp gỡ thứ chàng nhận được là sự lạnh lùng, thờ ơ của nàng công chúa. Quá đau buồn, tuyệt vọng, chàng hoàng tử đã dùng thanh gươm đâm thẳng vào trái tim mình.
Khi hoàng tử chết đi, công chúa mới nhận ra rằng thì ra mình đã yêu chàng hoàng tử từ lúc nào không hay. Người ta bảo rằng, hai cánh hoa bên ngoài là cặp thỏ hồng, hai cánh hoa tiếp theo chính là đôi khuyên tai và phần còn lại giống như trái tim bị thanh gươm xuyên qua vậy.”
Thiếu nữ nghe kể xong ánh mắt liền đượm buồn ngước nhìn thiếu niên hỏi: “ Tại sao bông hoa nhìn đẹp như vậy lại có một câu chuyện đau khổ đến vậy, huynh bịa ra đúng không?”
Thiếu niên nghe nàng chất vấn liền giơ tay thề: “ Lộ khiết ta là nói thật, đây chính là câu chuyện ta được mẫu thân kể lại, nàng xem chuyện tình của hai người họ thật giống chúng ta.”
“ Giống chỗ nào chứ, ta lại không vô tình với chàng như vậy.” Nàng nũng nịu nhìn thiếu niên nói.
Thiếu niên nghe nàng nũng nịu trong lòng cũng khó chịu không yên, đưa tay ôm chặt lấy đôi vai của nàng: “ Khiết Nhi! Nàng thử nghĩ xem, nàng là công chúa ta chỉ là một tên bị hắc hồ tộc ruồng bỏ, chính nàng là người đã cứu vớt ta, không có nàng thì không có Phong Tức ta hiện tại, ta theo đuổi nàng lâu như vậy dù có vì nàng mà chết ta cũng cam tâm tình nguyện. Nàng chỉ khác cô công chúa đó ở chỗ, nàng dịu dàng khả ái, nàng ấm áp tốt bụng, nàng đã chấp nhận cho ta một cơ hội để theo đuổi.”
“ Chàng nói gì vậy chứ, ta không tốt như chàng nghĩ, tin tưởng ta như vậy có một ngày ta như cô ấy đâm chàng một nhát đó.”
“ Nàng sẽ không, nếu thật sự có ngày đó thì chính là do Phong Tức ta phản bội nàng, dù chính nàng đâm ta một nhát, nếu thật sự có ngày đó ta nguyện hóa thành cát...” ‘bụi’ vẫn chưa nói hết câu thiếu nữ liền đưa tay bịt miệng thiếu niên.
“ Đừng! Ta tin tưởng chàng mà, sao lại nói ra những lời không hay đó chứ.”
Chắc hẳn nàng cũng không ngờ rằng người phản bội mình lại chính là người mình yêu và tin tưởng.
Nàng đưa tay lên chạm nhẹ bờ má đầy lệ, có lẽ Lộ Khiết đang khóc nàng ấy muốn nói rằng ‘ Nàng từng có một mối tình tuyệt đẹp, nàng đã được trải qua mùi vị của tình yêu và cả mùi vị của sự phản bội. Đã từng hối hận nhưng lại không nhẫn tâm giết hắn, có phải là còn yêu?’
Ninh Hinh nhếch môi cười nhẹ lẫm bẩm: “ Lộ Khiết ngươi yên tâm, Quân Ninh Hinh ta nhất định sẽ báo mối thù này.”
.....
Buổi chiều, Tại một ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc.
“Ưm!”
“ Khinh Hàn! Tỉnh?”
“ Ca!!! Đệ buồn ngủ”. Tên tiểu tử vẫn đang cựa quậy trên giường trúc, dù Khinh Ưu có lay như nào cũng không chịu tỉnh.
“ Khinh Ưu!”
Tiếng kêu này? Là của ngạch nương? Khinh Ưu giật phắn mình đứng dậy, nhìn người phụ nữ nằm trên giường đang mở đôi mắt lim dim nhìn mình.
“ Nương người đã tỉnh? Người thực sự tỉnh rồi, nương làm nhi tử lo lắng muốn chết.” Khinh Ưu ôm bàn tay ốm yếu của bà vừa nói vừa khóc sụt sịt.
“ Khinh Ưu ngoan không phải ta đã tỉnh rồi sao? Khóc lóc không ra thể thống gì cả, mau lau nước mắt đi nam tử hán đại trượng phu ai lại rơi nước mắt chứ.” Tuy đã tỉnh nhưng ngủ một thời gian dài như vậy khiến bà cũng thấm ít mệt mỏi, chỉ có thể nhỏ nhẹ trách cứ người con trai trước mặt.
“ Nương! Người lại vậy rồi, nhi tử lo lắng người thì có gì là sai chứ.” Y nghe mẫu thân nói vậy bèn giả vờ giận lẫy.
“ Haha... tuy ta ngủ nhưng ý thức vẫn còn đó, con trai lúc nào cũng chăm sóc lo lắng, nương hiểu chứ, vị tiểu cô nương giúp chúng ta đi đâu rồi, nương thật sự muốn cảm ơn cô ấy.” Bà nhìn y bằng ánh mắt mong chờ.
Khinh Ưu do dự một hồi cuối cùng cúi gầm mặt xuống nói nhỏ: “ Nàng ấy đi rồi, để lại một bức thư và ít ngân lượng nàng ấy nói ba tháng nữa sẽ quay lại đây.”
Bà nhìn con trai buồn như vậy bà cũng hiểu, bà nhẹ nhàng vuốt đầu Khinh Ưu đưa tay vỗ lưng y vài cái: “ Con đừng lo lắng, có lẽ nàng đã về với cha mẹ của nàng rồi, rồi sẽ quay lại mà.”
“ Vâng! Nhi tử hiểu.” Y cảm thấy áy náy vì không tin tưởng nàng ngay từ đầu, cảm thấy xấu hổ không biết nàng lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy, cảm thấy xúc động vì câu chữ cuối cùng của bức thư khiến y nhớ mãi không quên, y sẽ vì nàng sống thật tốt.
“ Ninh Hinh! Ta đợi nàng quay trở lại.”