Ninh Hinh: “ Không có gì, đệ chỉ là cảm mạo bình thường, tỷ kê cho đệ vài than thuốc uống là khỏi ngay.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt đầu Khinh Hàn, sự tò mò cũng giấu kín không biểu lộ ra.
Ninh Hinh hí hoáy viết một hồi: “ Ta đã kê cho đệ và ca ca đệ một đơn thuốc, chỉ cần uống theo thì trong vòng nữa tháng cơ thể sẽ trở lại bình thường. Từ ngày mai ta sẽ đảm nhận việc trị liệu cho cả ba, không cần phải mời đại phu về nữa, được chứ?”
Khinh Hàn thấy nàng nói vậy ánh mắt liền sáng lên, rồi lại ỉu xìu buồn bã.
Ninh Hinh: “ Hửm, Sao thế?” Nhóc này có ý gì đây, nàng có lòng tốt giúp vậy mà sao vẻ mặt lại không vui vậy.
Khinh Hàn thấy nàng khó hiểu liền vội vã giải thích: “ Không phải đệ chê tỷ không chữa khỏi, mà ca ca của đệ không còn nhiều bạc nữa, vì lần trước chữa bệnh cho nương đã dùng gần hết, chỉ còn lại một ít làm kinh phí để đi thi, nếu phải mua nhiều như vậy...”
Nàng thấy sự bối rối trong ánh mắt đó, quả thật gia đình họ không khá giả gì, phải lên rừng đốn củi đi săn bắt thú nhưng chỉ đổi được vài vụn bạc nhỏ. Đối với nàng biến ra vài viên bạc này không khó, nhưng làm sao để họ không phải nghi ngờ, có lẽ ngày mai phải đi xa một chuyến.
Ninh Hinh ngồi xuống đối diện Khinh Hàn, tỏ vẻ ta đây gia đình khá giả ưỡn ngực: “ Đệ cứ yên tâm, phụ mẫu ta tuy không được giàu như các quan trong triều hay như các thương buôn khác, nhưng mà cũng không thiếu bạc để mua vài than thuốc. Đã yên tâm chưa? Cái ông cụ non này, suốt ngày lo lắng bất an.”
Khinh Hàn bị nàng cốc một cái lên đầu, bỗng sụ mặt ủy khuất: “ Tỷ!!! Sao lại đánh lên đầu đệ, sau này bị ngốc giống tỷ thì sao xùy.”
Ninh Hinh bị một đứa trẻ nói vậy, giận quá hóa cười: “ A! Cái tên tiểu tử thúi này, dám nói ta như vậy, có tin ta cốc đầu đệ không lớn nổi luôn không?”
Cùng lúc hai người đang đấu võ mồm hăng say, Khinh Ưu bỗng ôm chén thuốc đi vào, thấy hai tỷ đệ ‘vui vẻ’.
“ Ta mới đi có một tí, hai người lại thân như vậy, có gì vui sao?”
Khinh Hàn thấy ca ca liền sáng mắt, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi tay nàng chạy đến cáo trạng với Khinh Ưu: “ Ca! Lúc huynh đi, tỷ ấy cứ ăn hiếp đệ thôi, huynh xem nè đầu đệ sưng một cục.”
Khinh Ưu thấy vậy nhẹ nhàng đặt bát thuốc xuống, rồi vỗ lên đầu đệ đệ: “ Còn không phải đệ nghịch ngợm sao? Đã nhiều lần còn chưa sợ, có tin nương tỉnh ta nói cho người biết, người sẽ cấm đệ xuống thôn chơi không? Được rồi đệ ra ngoài sân chơi đi, tí ta cho nương uống thuốc xong sẽ dọn cơm.”
Khinh Hàn bị hù dọa, không phục bèn làm mặt quỷ cúi mặt xuống đất, ngoan ngoãn đi ra ngoài, cũng không tiếc tặng nàng một ánh mắt rồi còn lêu lêu nàng.
‘Ha! Đúng là trẻ con’, nàng bất lực lắc đầu bước đến gần Khinh Ưu, nhìn hắn do dự một hồi cuối cùng cũng nói: “ Mai ta phải rời đi một ngày, sáng sớm ta sẽ chữa trị cho cả ba, trời gần trưa ta sẽ đi.”
Khinh Hàn đang đút thuốc cho mẫu thân tay bỗng dừng lại, quay sang nhìn nàng một hồi lo lắng hỏi: “ Cô nương phải đi đâu sao? Ở nơi này về đêm có nhiều thú dữ, có cần ta đưa cô nương đi?”
Ninh Hinh: “Không cần, ta sẽ tranh thủ về sớm thôi.”
Nàng do dự một tí, vì không biết phải đưa ra lý do làm sao cho hắn tin, cuối cùng vẫn bịa ra một câu chuyện nhưng vẫn xem là có thật đi, chỉ là đổi phụ mẫu thành người thường: “Không giấu gì huynh ta cũng ở đây được hai ngày rồi, có lẽ phụ mẫu đang đi tìm ta khắp nơi, ta sẽ tự ra ngoài thôn bắt xe ngựa. À! Ta sẽ quay lại huynh đừng lo, ta còn phải chữa trị cho ba người nữa mà.”
Khinh Ưu im lặng một lúc, tay lại tiếp tục đút thuốc cho mẫu thân hắn, rồi nói với nàng: “ Ừm! Ta hiểu rồi, cô nương đi đường cẩn thận.”
Trong lòng y cũng có chút hụt hẫng, y cũng không biết đây là dấu hiệu gì nữa, khi nghe nàng nói sẽ về nhà, tim y bỗng dưng trật một nhịp, có lẽ vì vui mừng cho nàng thôi.
... Ngày hôm sau, vào sáng sớm...
Hôm nay mọi người thức khá sớm, vì nàng đã nói thức sớm để nàng trị bệnh, nên hai huynh đệ ai cũng đã thức nhưng chỉ có một người vẫn đang ngủ khò khè. Khinh Hàn thấy vậy bèn chạy lon ton vào phòng, lấy tay bụp một phát vào mặt khiến nàng giật mình ngồi bật dậy.
Ninh Hinh hoảng hốt, vì đang mơ một giấc mơ đẹp được gặm đùi gà rán, piza, vịt quay... nhưng chưa kịp ăn thì bị ai đó phá đám. Ai mà dám phá giấc mộng đẹp của nàng vậy, nàng tức giận nhìn khắp phòng rồi nhìn qua bên cạnh, thì thấy một tên nhóc cao hơn cái giường một tí.
Khinh Hàn thấy nàng nhìn mình liền chột dạ: “ Tỷ!!! Chào buổi sáng.”
Chào chào cái tổ tông nhà ngươi, lại còn đánh mạnh như vậy, tên tiểu tử này khẳng định là rất ghét nàng mà. Nàng nén cơn giận xuống, nhìn tiểu tử hỏi: “ Ngươi gọi ta cái gì? Mà còn thô bạo như vậy, sau này lớn làm sao lấy nương tử đây, ngươi thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc a! Dung mạo ta xinh đẹp như vậy, cũng bị một tên tiểu tử thúi nhà ngươi làm xấu đi rồi.”
Khinh Hàn thấy nàng nói sau này không lấy được nương tử, bèn không chịu khuất phục nói: “ Tỷ nói đệ không lấy được nương tử sao? Đệ nói cho tỷ biết, ai trong thôn đều nói ta sau lớn sẽ khôi ngô tuấn tú như Vô Sương tướng quân vậy, chỉ cần gật đầu một cái các cô nương trong kinh thành đều phải chạy theo nha.”
Gì? Nhóc này lấy đâu ra cái tự tin đó vậy, đúng là đầu độc tâm hồn trẻ nhỏ, mà Vô Sương tướng quân là ai, nàng thật tò mò người này thật đẹp tới nổi thiếu nữ nào cũng mến mộ sao. Sau có thời gian phải vào kinh một chuyến, để mở rộng tầm mắt xem thế giới này có gì thú vị, suy nghĩ xong nàng quay sang nhìn Khinh Hàn và nói: “ Được rồi, đừng ở đó mà mơ mộng hảo huyền nữa, muốn được nhiều người theo đuổi thì đầu tiên đệ phải thật có tài, còn giàu nữa và không thể thiếu đó chính là sắc đẹp, được rồi đệ ra ngoài đi, ta rửa mặt xong sẽ ra.”
Khinh Hàn bỉu môi quay lưng ra ngoài rồi đóng cửa lại, đang đi thì đụng phải Khinh Ưu, bất chợt giật mình kêu: “ Ca!!! Huynh làm đệ giật cả mình, tự dưng đứng ở đây.”
Y thấy đệ đệ ở bên trong lâu cũng không hỏi gì, nhưng vẫn tò mò hai người nói gì bên trong đó mà lâu vậy, rồi y cũng quay lưng đi đến phòng của mẫu thân ngồi chờ.
Khinh Ưu: “ Ninh Hinh cô nương ấy tỉnh chưa?”
Khinh Hàn thấy ca hỏi cũng thành thật trả lời, nói những gì hai người nói bên trong đó. Đang kể hăng say thì nghe nàng ho một tiếng, đành im lặng quay lại ngồi im.
Nàng thấy tiểu tử thì thầm to nhỏ với Khinh Ưu cũng giả vờ ho vài tiếng, ‘lại nói xấu nàng sao’. Chỉ là tai hồ ly nàng rất thính, còn bịa đặt to nhỏ, thêm mắm thêm muối, nàng cười một cái rồi nói: “ Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu, hôm qua ta khá mệt nên ngủ hơi sâu, được rồi chỉnh tư thế mẫu thân của hai người lại đi.”
Khinh Ưu cũng không hiểu lắm, thường đại phu khám bệnh phải có đồ nghề trị bệnh. Nàng tay không trị kiểu gì, y cũng thắc mắc nhưng cũng không dám cải lời nàng, vì khi uống đơn thuốc nàng kê, sắc mặt của mẫu thân cũng hồng hào lên một ít.
Hai huynh đệ xoay lưng về phía nàng, ôm mẫu thân chỉnh lại tư thế, nàng thấy thời cơ đã đến. Lấy tay đập vào sau gáy của hai người rồi thở dài, chỉ có làm vậy nàng mới thi triển pháp thuật được a, không thể để hai người họ biết nàng là yêu hồ.
Một mình nàng bê hai người lên giường cũng toát cả mồ hôi, tất nhiên là nàng đang tiết kiệm pháp lực rồi. Nàng mới hồi phục nên chỉ tạm thời áp chế lại cho hai người họ, sau phải về hồ tộc để trị thương rồi quay lại phá giải phong ấn.
Phong tỏa kết giới bên ngoài, nàng thi triển pháp thuật, trong căn phòng giờ đây đang ngập tràn ánh sáng màu xanh lam huyền bí, chúng đang lơ lững trên không trung, từ từ đi vào cơ thể của ba người đang nằm trên giường, từng khắc trôi qua mồ hôi trên trán nàng đã một mảng, vì đang thi triển pháp lực nàng không thể nào đưa tay ra lau được.
Sau ba canh giờ cuối cùng nàng cũng áp chế thành công, nàng giơ tay lên kết giới bên ngoài liền biến mất, thật sự là muốn hộc máu mà, có lẽ sau lần này nàng nên về hồ tộc ở lại đây cũng chả giúp pháp lực nàng hồi phục một cách nhanh chóng.
Ninh Hinh lấy tay áo lau đi mồ hôi trên trán, rồi lấy giấy và bút ghi một bức thư kèm theo vài lượng bạc để lại cho hai huynh đệ đi mua thuốc. Nàng chỉ giúp được tới đây, ba tháng nữa là tới kì thi của Khinh Ưu nàng sẽ cố gắng nhanh nhất có thể để trở lại, còn bây giờ phải nói lời tạm biệt rồi.
Ninh Hinh thả bút xuống bước đến gần Khinh Ưu, ngón tay khẽ đưa lên miệng cắn một phát máu từ đầu ngón tay chảy ra, nàng nhẹ nhàng đưa tay ấn giữa trán ba người, xong xuôi nàng quay lưng thở dài rồi bước đi khỏi căn nhà.
“ Khinh Ưu ngươi phải thật cố gắng chờ ta trở về.”