Trời chập tối, nước mưa cũng phần nào dội rửa mọi kỉ niệm, mọi đau đớn trong nó khiến nó lạnh đến tỉnh rượu.Nó quẹt đi nước mắt rồi trở lại mặt lạnh hơn bao giờ, nó lê thân đi đến xe leo vào lái về nhà.
Ở Trương gia sau khi sự việc xảy ra Vĩ Đình cùng cả nhà có cả Tiểu Bạch và Ôn Nhị đang ngồi lo lắng vì trời thì tối mưa thì lớn mà Hạ Vi ở bên ngoài với tâm trạng không tốt nữa.
- Vĩ Đình...con gọi cho chị hai con được chưa?
Trương Lục Thâm sao khi được Vĩ Đình báo về chuyện của Hạ Vi thì liền sốt sắn bỏ công việc chạy ngay về nhà. Ông lo lắng sốt ruột khi ngoài trời mưa cứ rơi nên nhìn Vĩ Đình hỏi chuyện.
- Dạ chưa...con gọi rất nhiều lần rồi nhưng cứ thuê bao thôi.con thật sự không biết hai đã đi đâu nữa.
Vĩ Đình nhăn nhó cũng lo lắng đến phát khóc rồi. Từ trưa đã gọi rất nhiều cuộc cho Hạ Vi nhưng cô không nghe máy. Đi tìm khắp ngỏ ngách cũng không thấy bóng dáng đâu.Tiểu Bạch trong lòng cũng khó chịu và thấy có lỗi nhưng không biết làm gì khác cả. Tiểu Bạch ngồi cạnh Vĩ Đình chỉ biết nắm tay cô trấn an thôi.
Ngay lúc cả nhà lo lắng thì tiếng xe Hạ Vi về và Hạ Vi cũng xuất hiện trước mặt họ trong tình trạng ướt sủng nước mưa, vẻ mặt thì lạnh lùng thất thần, cả người thì toàn mùi rượu đi vào.
- chị hai...chị sao vậy nè...sao ướt hết thế này? Chị uống rượu sao?
Vĩ Đình thấy chị mình đi vào bình an liền thở phào nhẹ nhỏm. Nhưng khi thấy chị hai ướt sủng cũng lo lắng chạy lại nắm tay Hạ Vi buông câu hỏi. Nhưng Hạ Vi chẳng nói nửa lời chỉ lắc đầu với Vĩ Đình rồi đi loạn choạng tới bàn tiệc mà nó đã chuẩn bị khi sáng.
Hạ Vi nhìn tổng thể rồi liền cong khóe miệng cười đau đớn. Nó nhẹ nhàng bình tỉnh cầm chiếc bánh sinh nhật của mình đem vào bếp bỏ ngay vào thùng rác. Những người còn lại thấy cô làm như vậy ai cũng lo lắng cũng muốn chạy lại ngăn nó nhưng bị cha nó ngăn lại. Tiểu Bạch và Ôn Nhị thấy nó bình tỉnh và hành động như vậy càng lo sợ. Vì họ chẳng biết nổi trong đầu Hạ Vi đang nghĩ gì nữa.
Nó cứ như vậy dọn dẹp mọi thứ vào bếp, thức ăn thì đem bỏ hết vào thùng rác. Khi trở ra nó mới thấy còn một chay rượu Whisky trên bàn. Nó liền với lấy mở ra uống rồi cầm lên phòng mà chẳng màn chuyện gì nữa.
- Chị hai...
Vĩ Đình thấy vậy cũng hốt hoảng cô chạy tới can ngăn nhưng Tiểu Bạch lại nắm lấy tay giữ Vĩ Đình lại. Tiểu Bạch nhìn cô chỉ nheo mày lắc đầu bảo cô đừng làm vậy. Nó không nói gì với ai đóng sầm cửa lại để chay rượu lên đầu giường rồi nằm lên giường như người chết rồi vậy đó.
- Chúng ta đều dành cho nhau những món quà đặc biệt. nhưng mục đích lại khác nhau...
Hạ Vi cằm chiếc hộp xanh đựng chiếc nhẫn bên trong mà cười khổ. Thật ra đó là thứ mà hôm nay Hạ Vi muốn tặng Hi Chi. Sau chuyện mẹ cô nên nó càng muốn về chung 1 chỗ và bảo vệ cô bất chấp lời phản đối. Nhưng mà thà cô từ chối thì nó sẽ không đau bằng chuyện cô đã làm. Và rồi lại chộp lấy chay rượu mà uống không thương tiếc cái dạ dày của mình.
- Nếu em đã muốn đi...thì tôi sẽ không níu giữ. Vì cố níu giữ cũng không được bao lâu. Chỉ có thể hận... hận thời gian bên nhau sao trôi nhanh đến tàn nhẫn. Dù nước mắt rơi nhiều cũng không đổi lại được. Có lẽ là do tôi chìm trong vở kịch tình yêu này quá lâu rồi. Tôi buông tay rồi đó...Khúc Hi Chi.
Hạ Vi có lẻ nỗi đau sự mất mát đã không thể nào khiến nó giữ cô thêm. Và cái ngày nó không muốn nhất cuối cùng cũng tới. Ngày mà nó buông tay cô. Ngày mà cô phản bội nó.
- Tôi đau lòng rồi đó...em vui chưa...vừa lòng em chưa KHÚC HI CHI
Xoảng...
Nó như điên loạn cầm chai rượu uống rồi tức tối ném thẳng chay rượu vào tường. Rồi lại ngã ra phía sau nằm trên giường mà không gượng dậy nổi nữa.
10 phút sau nó mới đứng dậy loạng choạng định đi vào tắm thì vừa bước xuống liền ngã ra sàn nhà. Mắt nó mở lên hết nổi vì rượu nên nằm ì ra đó ngủ luôn xung quanh thì toàn là miểng của chay rượu. Cả căn phòng bây giờ cũng chỉ toàn mùi rượu whisky.
Phía dưới nhà nghe tiếng vỡ của thứ gì đó không cầm lòng được Trương Thức hốt hoảng chạy nhanh lên phá cửa vào. Ngay khi cửa vừa được mở thì cảnh tượng đập vào những cặp mắt của họ thật kinh hoàng khi một đứa con gái xinh đẹp ngày nào giờ lại tàn tạ say sỉn nằm lăn dưới sàn với những miếng sành.
- Vi nhi...ngoan dậy nào...lên giường ngủ nha.ngoan..
Trương Thức sót lòng liền chạy tới bế sốc em gái lên tay rồi để lên giường. Vĩ Đình thì đi tới dọn những miếng sành. Ôn Nhị và Tiểu Bạch cùng Trương Lục Thâm nhìn thấy cảnh tượng này mà không hỏi sót lòng.
- BUÔNG TÔI RA..CÁC NGƯỜI MẶC KỆ TÔI.
Nó đột nhiên vùng vẫy xô Trương Thức ra rồi ngồi dậy loạn choạng. Nhưng trong mơ hồ nó vẫn thấy Vĩ Đình đang dọn dẹp gì đó.
- Em gái của chị...để đó..để đó cho hai.
nó vội loạn choạng đứng dậy tới chỗ Vĩ Đình mơ hồ đưa tay cầm những miếng sành vỡ mà không một chút gì gọi là cẩn thận. Nó cầm những miểng sành mà cứ như đang nắm một nắm kẹo vậy thế là một dòng máu đỏ tuôn ra.
Vĩ Đình nhìn thấy máu liền hốt hoảng giựt tay nó lại không cho nó dọn nữa.
- Hai...Hai làm gì vậy? chảy máu rồi này...NGƯỜI ĐÂU MANG BĂNG CỨU TỚI ĐÂY.
Vĩ Đình cầm tay nó đầy máu mà hốt hoảng. Cô lớn tiếng gọi người làm mang băng cứu tới. Tiểu Bạch nghe vậy liền chạy đi lấy. Trương Thức bàng hoàng lôi nó dậy ngồi lên giường mình.
- chảy máu rồi à...sao không đau nhỉ.
Nó ngồi mơ hồ đưa bàn tay máu của mình lên nhìn mà cười như điên dại. Những giọt máu cứ rớt xuống tấm ga giường trắng tinh. Lúc này Trương Lục Thâm đau lòng đến tức điên lên vì độ ngốc của con gái.Ông đi lại tán cho Hạ Vi một cái như trời gián.
- tỉnh chưa???
ông tán nó mà lòng đau như cắt, Trương Thức thấy ba mình giận dữ liền lại ngăn ông lại. nó thì bị tán mà vẫn cười như điên rồi ngã ra giường mặt kệ mọi thứ nhắm mắt thiếp đi. Cắc có lẽ nảy giờ nó làm gì nó cũng không biết đâu khi độ cồn thêm nỗi đau đang lấn áp lí trí nó rồi. Tiểu Bạch trở lại mang theo hộp sơ cứu. Ôn Nhị cầm lấy rồi đi tới băng bó cho nó. ôn Nhị ôn nhu ngồi 1 bên cẩn thận băng bó tay cho nó.
Mọi thứ xong xuôi tất cả mới rời khỏi phòng nó, người thì trở về, người thì về phòng trằn trọc lo lắng chỉ riêng nó ngủ như không biết trời trăng gì hết.
***
ĐH MK
Hôm nay nó chẳng đến lớp. Hi Chi hôm qua khóc suốt đêm đau khổ nhưng mà cô vẫn phải diễn nốt vở kịch mình đặt ra nên cô vẫn bình thường đến lớp. Cô đến lớp với ánh mắt sắc lạnh của Vĩ Đình.
Vĩ Đình ngồi phía dưới muốn đứng dậy chửi Hi Chi nhưng ngay lúc này bàn tay Tiểu Bạch đã vội ngăn lại rồi. Vĩ Đình nhớ lời dặn của Hạ Vi nên nén cơn tức mà ngồi im.
Hi Chi vẫn ngồi chỗ cũ cạnh nó, nhưng hôm nay nó không đến lớp
- (
Hạ Vi...chị ra sao rồi? Chắc chị sẽ rất đau, rất hận em phải không? nhưng sẽ nhanh thôi...thời gian qua rồi chị sẽ quên em thôi.)
Hi Chi đau khổ nhìn sang chỗ ngồi cạnh mình mà mắt đỏ lên nhưng vẫn ngăn nước mắt rơi xuống.
- (
Khúc Hi Chi...tôi sẽ gϊếŧ cô)
Vĩ Đình ngồi học mà như nước nóng đổ lên người, suốt cả buổi học cô cứ nhìn Hi Chi với ánh mắt đỏ ngầu của sự căm ghét.
***
TRƯƠNG GIA
Nó ngủ một giấc tới trưa mới mở mắt dậy. Cả người đau nhức, đầu óc thì đau như búa bổ. Nó nheo mày khó chịu ngồi dậy dùng tay đánh nhẹ vào đầu lắc tới lui cho tỉnh lại. Nhưng cơn nhứt đầu vừa bớt thì 1 cảm giác đau khác truyền từ tay tới.
- Mình bị thương sao? Khi nào chứ? tối qua xảy ra chuyện gì?
Hạ Vi đưa bàn tay phải bị băng bó của mình lên xem mà hết hồn vì cả nó bị thương nó cũng không biết nữa. chuyện tối qua nó không nhớ nổi nữa. Rồi nó nhìn xuống tắm ga giường dính máu thì ngồi vắt óc nhớ lại. Nó dần nhớ lại được một ít chi tiết. nó biết mình làm ra chuyện hay gì rồi. Rồi nó vào trong tắm rửa sạch sẽ thay đồ đi xuống nhà.
Thật ra Hạ Vi không đến trường là do đi tới nhà Hi Chi. nó biết cô đi học sẽ không ở nhà, nên nó đến mang mọi thứ của nó về. Nó nhìn xung quanh nhà một lần rồi đi vào dọn quần áo bỏ vào vali, dọn luôn những tài liệu học. Dọn xong nó vội đi tớ hai chú cún ngồi xuống ôm chúng vào lòng.
- Mật Mật...Mi Mi...có lẽ đây là lần cuối tao ôm chúng mày...Sao này.sống với cô ấy phải ngoan đó biết không?
Nó nhìn hai chú cún mà buồn bã không muốn xa, cũng như căn phòng này nó không muốn rời đi một chút nào cả. nhưng không thể ở lại nữa rồi, vì giờ chủ của nó không thuộc về nó nữa cũng như căn phòng này không còn hoan nghên nó nữa.Nói rồi nó kéo vali đi ra ngoài cửa nhưng có vẽ vẫn còn lưu luyến gì đó nó quay nhìn lại vào trong 1 lần cuối.
- Tạm biệt.
Một lời tạm biệt mà nó chỉ có thể nói một mình không ai hay như thế. Rồi ra ngoài khoá cửa lại, và thế là cách nó ra đi không để lại thứ gì, đi không một dấu vết.
Tan học Hi Chi mệt mỏi đi về nhà, vừa vào trong nhìn xung quanh có sự khác biệt. thì cô mới phát hiện những thứ của nó cũng biến mất. Cô mệt mỏi ngồi xuống sofa nhìn cả căn phòng bây giờ đã trở lại như cũ cứ như nó chưa bao giờ tới đây vậy. Nhưng sao lòng cô lại không thể vui vẻ trở lại như khi chưa gặp nó.Bây giờ trong cô là cả một bầu trời trống trải và cô đơn.
- Chị mang mọi thứ đi...mang cả trái tim em đi. Hạ Vi...căn nhà này là thế giới của chúng ta..Và em không cho bất cứ ai vào cả. Cũng như trái tim sẽ không mở lối cho ai ngoài chị.