Nhớ

Chương 23

Sáng nay Bánh Bao phải kiểm tra tổng quát, hắn muốn tranh thủ thời gian nói chuyện với cậu, nhưng cậu lại nằm ngủ ngon lành không chịu dậy.

Hắn hết cách với cậu, đành phải về nhà nấu mấy món mang đến, Bánh Bao đang trong giai đoạn hồi phục sau ca phẫu thuật, vì vậy nhóc cần phải bồi bổ rất nhiều, hắn ngày ngày đều xem xét, lên thực đơn hàng ngày bồi bổ cho nhóc.

Chỉ có mỗi nhóc con thích thú chịu ăn, còn cậu không hề muốn ăn, lúc nào cũng ôm khư khư hộp bánh gấu hay ly mỳ không hề có chút dinh dưỡng nào.

Mỗi lần hắn bảo cậu ăn cơm cậu lại không chịu, lôi lôi kéo kéo, Bánh Bao đút cho cậu một ít lại nôn thốc nôn tháo.

Khi hắn trở lại bệnh viện, vô tình gặp cô ta đi cùng một người đàn ông lạ, sau khi nhìn thấy hắn đi đến gần liền đây người kia ra, sau đó loạng choạng đi đến ngã vào lòng hắn.

- A...anh..em xin lỗi...

- Tránh ra phấn dính vào áo tôi, có thai sau này đừng đi giày cao gót.

Hắn nhạt nhẽo buông một câu sau đó nhanh chóng né cô ta đi sang chỗ khác, cả người cô ta đều là mùi nước hoa, nó không phải là mùi hương nhẹ nhàng hay mùi sữa tắm trên người cậu, mà nó là một mùi vô cùng gay gắt nồng nặc.

Sau khi trở về phòng bệnh, cậu đã tỉnh lại, khuôn mặt vô cùng khó chịu cáu gắt, không biết do bị đánh thức hay do việc gì.

- Nếu như xét nghiệm xong không có gì bất thường Bánh Bao sẽ được về nhà đúng không?

- Đúng vậy thì sao? Đúng thì tôi cũng sắp xếp đưa thằng bé về New York, không cản trở anh cùng vợ sắp cưới!

- Cô ta đã nói gì với em?

- Không liên quan đến anh, tránh xa tôi ra, người anh toàn mùi của cô ta!

Cậu nhanh chóng che mũi lại, quả thật cô ta đã xịt nước hoa vô cùng nồng, chỉ một cái ngã có chủ đích của cô ta đã khiến người hắn dính đầy mùi của cô ta.

- Nghe anh nói đã, anh và cô ta không có gì c...

- Ọe...

- Tiểu Khởi, có sao không?

Cậu quỳ xuống sàn nôn thốc nôn tháo, hắn phía sau vuốt vuốt lưng cho cậu, cậu lúc đầu còn kháng cự nhưng sau đó không còn chút sức lực ngồi bệch xuống sàn.

Cả khuôn mặt lem nhem nước mắt vô lực ngồi bệch xuống sàn, cậu mệt mỏi không còn chút sức dựa lưng vào tường.

- Tiểu Khởi, em bị làm sao vậy?

Cậu lắc đầu vài cái, sau đó tìm một điểm chống vào đứng lên, hắn không nhìn nỗi hình ảnh loay hoay kia của cậu, dứt khoát cúi người xuống ôm cậu lên.

- Buông...

- Em có chắc chắn muốn chút nữa Bánh Bao về nhà còn em nằm đây vì gãy xương không?

Hắn ôm cậu ra ghế sofa, nhóc con đã xét nghiệm xong trở về phòng bệnh, hiện đang ngồi ôm thỏ bông.

- Ba nhỏ sao vậy ạ?

- Ba nhỏ con nôn chút thôi, không sao đâu Bánh Bao con đừng lo!

- Ba đau dạ dày thôi, chắc do đói thôi, không sao cả!

Bánh Bao vâng một tiếng, sau đó bác sĩ từ bên ngoài tiến vào, tay mang theo kết quả xét nghiệm tổng quát.

- Bệnh nhân Kim Hạo Phong, sức khỏe sau ca phẫu thuật tiến triển tốt, tế bào ung thư đã biến mất hoàn toàn, hiện giờ được phép xuất viện, sau này chỉ cần thăm khám sức khỏe định kỳ là ổn.

- Cảm ơn bác sĩ!

- Đó là trách nhiệm của tôi, Kim tổng, cậu Mân, tôi xin phép!

Sau khi bác sĩ rời đi hắn cũng đi làm thủ tục xuất viện cho nhóc, sau khi trở lại liền sắp xếp đồ đạc chuẩn bị đưa nhóc về.

- Bánh Bao, về nhà với ba, ba đặt vé chúng ta trở về New York, có chịu không?

- Ba lớn cũng sẽ đi với chúng ta phải không ba?

- Không, ba lớn con rất bận, ta và con trở về, tiếp tục sống như trước.

- Không, ba nói xạo, ba lớn không bận, ba lớn chăm sóc cho con mấy tuần nay mà!

- Ba lớn con phải bỏ hết công việc để chăm sóc con đấy nhóc, hiện giờ chúng ta trở về, ba lớn còn phải đi làm nữa!

- Con không thích, mình ở lại được không ba?

- Không được, con không muốn đi học sao Bánh Bao?

- Nhưng mà...Bánh Bao không muốn ba bị người ta mắng nữa đâu.

Nhóc con nghe mình phải rời xa ba lớn liền xụ mặt buồn bã, tuy rằng nhóc chỉ mới được gặp ba lớn gần đây, nhưng ba lớn vô cùng yêu thương nhóc, ba lớn cũng quan tâm chăm sóc ba nhỏ nữa, hiện giờ nghĩ đến cảnh phải rời xa ba lớn liền cảm thấy vô cùng buồn tủi.

- Ba sẽ không bị mắng nữa đâu, giờ chúng ta chuẩn bị về thôi!

- Con muốn ba lớn, muốn ba lớn chơi với con, chúng ta...ở đây chơi một thời gian được không ba?

- Nhưng ba lớn co..

- Ba không bận, chỉ cần là Bánh Bao và ba nhỏ ba sẽ không bao giờ bận cả.

- Nhưng trước đó ba bận, ba không đi đón con đi học, ba không chơi với con.

- Trước đó ba bận, nhưng hiện giờ ba không còn bận nữa!

- Baaa, chúng ta ở lại đi mà, đừng về New York nữa, nha ba!

Nhóc con hai mắt long lanh ánh nước, ta nắm góc áo cậu kéo kéo giật giật, cuối cùng cậu không cưỡng được ánh mắt cún con của nhóc mà gật đầu đồng ý.

Sau đó bởi vì mệt nên cậu chấp nhận để hắn đưa ba con cậu về chung cư cậu đã thuê trước đó.

Mặc dù cậu ít về nhưng căn nhà vẫn rất sạch sẽ, không khí xung quanh cũng rất tốt, ít ra không nồng nặc mùi thuốc sát trùng như trước.

Sau đó khi trở về nhà, cậu quăng cho hắn bộ quần áo sau đó bắt hắn đi tắm, bộ quần áo hắn còn vương mùi của cô ta khiến cậu có chút khó chịu.

Sau khi hắn cùng nhóc con đi tắm cậu liền nhanh chóng lủi vào phòng ngủ, thời gian này đa số ngủ ở bệnh viện, cuộn người nằm trên ghế sofa không có chút nào thoải mái, chính vì vậy cậu rất thèm cảm giác ngủ một giấc thật ngon trên giường.

Sau khi cùng hắn tắm xong, nhóc con liền nhanh chóng chạy sang phòng cậu, bởi vì nhóc chợt nhớ đến ba nhỏ vẫn chưa ăn sáng, vừa nãy ba cũng bảo đói nên nhóc muốn gọi ba ra ăn.

Hắn nhìn nhóc con chạy đi cũng nhanh chóng đi theo, nhóc con mở cửa chạy vào sau đó nhanh chóng nhảy lên giường lay cậu dậy.

Cậu vừa nằm xuống đã ngủ, hiện giờ vô cùng say giấc, nhóc con lay dậy cũng chỉ ưm một tiếng sau đó tiếp tục vùi đầu vào chăn ngủ tiếp.

- Bánh Bao, ba nhỏ mệt, để ba ngủ đi, ra ăn cơm thôi, để chút ba nấu cháo cho ba nhỏ!

- Vâng!

- Bánh Bao, ăn xong chúng ta cùng đi siêu thị nhé!

- Vâng, sau đó...ba lớn mua kem cho con được không?

- Được thôi, nhưng con chỉ được ăn một ít thôi nhé!

- Vâng.

Nhóc con cười híp mắt sau đó nhanh chóng múc từng muỗng nhỏ cơm, hắn gắp cho nhóc hết món này đến món khác, nhóc con vui vẻ ăn đến cơm dính đầy cả mặt.

- Bánh Bao, con có muốn, đến chơi với bà không?

- Đến chơi với bà...có ạ!

- Vậy con phải năng nỉ ba nhỏ, năng nỉ ba nhỏ tha lỗi cho ba, lúc đó ba sẽ dắt con đến nhà bà chơi!

- Vâng!

- Ăn nhanh thôi, chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, sau đó ba sẽ nấu cháo cho ba nhỏ con bồi bổ.

- Ba ơi, có phải ba nhỏ giận ba nhiều lắm không, ba nhỏ không chịu ăn uống gì hết cả, ba nhỏ bị bệnh, nếu như không ăn sẽ bị đau bụng, mà con kêu ba mà ba hổng chịu ăn gì cả!

- Đúng vậy, ba nhỏ con bên ngoài chịu khổ rất nhiều, nhưng bởi vì ba vô tâm, ba không bên cạnh chăm sóc ba nhỏ được, ba nhỏ hiểu lầm ba nên ba nhỏ giận mất rồi!

- Vâng ba, con sẽ cố gắng hết sức năng nỉ ba nhỏ, để ba nhỏ không giận ba nữa!

- Bánh Bao thật ngoan!

Sau khi nhóc con ăn xong, trong thời gian đợi hắn rửa chén, nhóc có chút chán liền mang đồ chơi ra ghế sofa chơi.

Hắn rửa chén xong, nhanh chóng hối thúc nhóc con đi lấy áo, sau đó dắt nhóc xuống xe.

Xoa xoa đầu nhóc, nhóc con gần hai tháng nay không phải xạ trị nữa nên không cần phải cạo hết tóc đi, hiện giờ tóc đã bắt đầu dài ra, sờ sờ bị đâm có chút ngứa tay.

Dắt nhóc đi một vòng siêu thị, nhóc con từ sau khi bị bệnh rất ít được tiếp xúc với nơi đông người như siêu thị nên có chút sợ sệt, đi sát bên người hắn, tay nhỏ níu chặt áo hắn.

- Ba ơi, con muốn bánh gấu!

- Được thôi, con cứ lấy đi, mua nhiều một chút, chút nữa cho ba nhỏ ăn nữa!

- Vâng!

Nhóc con vui vẻ với tay lấy mấy hộp bánh gấu yêu thích của bản thân, hắn muốn nhóc tự lập nên không lấy hộ, chỉ đứng gần đó nhìn nhóc.

Nhóc con cố gắng với tay lấy từng hộp bánh gấu sau đó chạy lại bỏ vào xe đẩy, hắn nhìn nhóc lon ton chạy đến bỏ hộp bánh vào xe đẩy.

Dáng vẻ vô tư ngốc ngốc hề hề hệt như cậu năm đó, khi hắn và cậu lần đầu tiên gặp gỡ.

Cậu lúc đó đang với tay lấy gói mỳ tôm yêu thích của bản thân, nhưng bởi vì không với tới nên bày ra dáng vẻ tựa như giận dỗi, chu chu miệng ra lầm bầm.

Hắn lúc đó đột nhiên lòng tốt trỗi dậy, với tay giúp cậu lấy gói mỳ, sau đó cậu vì muốn trả ơn mà mời hắn đi uống nước, khi đó hắn đã bắt đầu năm nhất đại học còn cậu vẫn đang học năm cuối cấp ba, sau đó hai năm cậu và hắn gặp lại nhau, lần này là cả hai cùng ở chung kí túc xá.

Sau đó tình cảm cả hai tiến triển rất nhiều, đến khi cậu vào công ty hắn làm, cả hai liền vô cùng ăn ý, xử lý mọi việc đều vô cùng hợp.

Đến nỗi, khi cậu rời đi hắn mới nhận ra, bản thân đã vô thức quen thuộc với sự hiện diện của cậu ở bên cạnh.

Sau khi thanh toán tiền, nhóc con cùng hắn vui vẻ trở về nhà, trên đường đi về nhóc con ríu ra ríu rít nói chuyện với hắn.

Sau khi trở về nhà, hắn để nhóc con tự mình chơi đồ chơi, còn hắn liền nhanh chóng sơ chế thực phẩm, sau đó nấu cháo cho cậu, trong thời gian đó còn lục tìm thuốc đau dạ dày cho cậu.

"Thái Hanh, anh lại đau dạ dày sao?"

"Lấy thuốc giúp anh!"

"Để em nấu cháo cho anh, từ sáng đến giờ gặp đối tác bàn hợp đồng, anh chưa ăn gì cả!"

"Anh sẽ không ăn đồ ai ngoài em nấu đâu!"

Những lời đối thoại chạy ngang qua đầu hắn, đầu hắn lại bắt đầu đau nhức, hắn cố gắng nấu xong nồi cháo cho cậu, sau đó bảo nhóc phải ngoan, sau đó hắn lái xe trở về nhà, bởi vì suốt gần hai tháng nay hắn không bị đau đầu, chính vì vậy hắn liền chủ quan không mang thuốc theo, giờ thì hay rồi, cơn đau đầu lại bất thình lình kéo đến.