Những câu chuyện Kinh Dị ngắn | Horror Series

Chương 14: Mèo xám của tôi

Ai trong đời ít nhất một lần cũng đã từng nuôi qua những con vật trong nhà mình mà chúng ta vẫn hay thường gọi chung là thú cưng ấy, hồi còn bé thì tôi đã không có được cảm giác có một con thú cưng là gì cả vì khi đó gia đình tôi nói trắng ra thì thật sự rất nghèo, gia đình tôi xảy ra xích mích với bên ngoại khi tôi lên 7, cuối cùng họ đuổi bố mẹ và tôi ra khỏi nhà sau gần một năm cãi vã, sau khi rời khỏi nhà bà ngoại gia đình tôi may mắn thuê được một phòng trọ nhỏ giá rẻ để cả nhà có thể sinh sống ổn định cùng nhau.

Khu nhà trọ này bề ngoài có vẻ xập xệ nhưng hàng xóm làng giếng thì lại rất thân thiết với nhau, đôi khi cũng có vài ba tiếng cãi vã nhưng sau một ngày thì đâu lại vào đấy, không ai hơn thua ai cái gì cả, cuối tuần thì các bà thường tụ tập lại tám với nhau, mấy chú thì ngồi nhậu hết mình còn bọn trẻ thì chạy chơi xung quanh xóm, quãng thời gian đó khá là khó khăn đối với bố mẹ tôi vì họ phải lo rất nhiều khoản phí trong nhà, thế nên họ thường đi làm về rất muộn, ngoài hai ngày cuối tuần ra thì tôi rất ít khi được ở bên bố mẹ, vì còn nhỏ nên suốt thời gian đó mỗi khi đi học về tôi đều ở lại nhà bà hàng xóm cho đến khi nào bố mẹ về.

Tuổi thơ của tôi luôn gắn liền với khu trọ thân thiện ấy cùng với vô vàn ký ức đẹp về bà, bà ấy là một người cực kỳ tốt bụng và hiền hậu, mẹ nhờ bà ấy để mắt và trông nom cho tôi nhưng lại chẳng bao giờ nhận tiền đi chợ của mẹ cả, chỉ khi nào mẹ ép lắm thì bà mới chịu cầm thôi, chồng của bà đã hi sinh hơn chục năm về trước trong kháng chiến chống Mỹ, sau khi lừa bà ký vào đơn bán nhà thì các con cũng đã bỏ bà mà đi, từ dạo đó đến nay bà chỉ lủi thủi và sống ẩn dật một mình tại khu nhà trọ này, người thân và cũng là người bạn duy nhất còn lại của bà là một chú mèo hoang lông xám được bà nhặt về nuôi từ khi nó còn nhỏ, thoạt đầu nó còn chẳng thèm để ý gì đến tôi.

Mấy lần ở lại nhà bà lúc nào tôi cũng thấy nó nhưng không dám động vào vì sợ bị cắn, dường như bà cũng để ý điều đó nên đã tạo khá nhiều điều kiện để tôi và nó có thể làm quen với nhau như cho nó ăn, chải lông và đan áo cho nó, đôi khi cả ba bà cháu còn dẫn nhau đi chơi vòng quanh trong xóm cho khuây khỏa đầu óc vào những lúc mất điện, chán nản hay có quà gì đó mà bà muốn biếu cho chòm xóm xung quanh. Dần dần nó cũng đã quen với khuôn mặt của tôi, thi thoảng bố mẹ được vài ngày nghỉ phép nên tôi không sang nhà bà, thấy thiếu tôi nên nó cũng lang thang qua tận bên nhà để chơi với tôi luôn, quãng thời gian ở bên bà thật sự rất bình yên và êm đềm, mọi thứ cứ nhẹ nhàng trôi đi mãi cho đến khi tôi lên cấp 3.

Hôm đó trên đường đi học về bố mẹ đã chở tôi sang một khu chung cư cao cấp trong thành phố, bố mẹ cho tôi tự do tham quan căn phòng rồi bảo với tôi rằng cuối tháng này cả gia đình sẽ chuyển sang sống luôn ở đây để tiện cho việc học của tôi hơn, nghe vậy tôi thấy vui vui nhưng bên trong tôi lại cảm thấy rất buồn, mặc dù điều kiện sống ở đó vẫn còn thiếu thốn nhưng suốt thời gian sinh sống tại khu trọ tôi thấy rất hạnh phúc, không chỉ vì nơi ấy có bà, có chú mèo của bà mà còn có những người bạn thân với nhau từ hồi tôi mới dọn đến sống, có những món ăn đặc trưng mà chẳng nơi nào có được.

Nghĩ đến lúc phải rời xa tất cả những thứ thân quen ấy tôi lại cảm thấy man mác buồn, âm thanh ầm ĩ từ con mèo của bà đêm hôm ấy khiến tôi tỉnh giấc, tôi rón rén ngồi dậy, nhẹ nhàng mở cửa nhà rồi vội chạy sang nhà bà, gọi cửa nhiều lần nhưng không thấy bà trả lời nên tôi lén nhìn qua ô cửa sổ xem có chuyện gì, tôi bàng hoàng khi thấy bà nằm bất động dưới sàn nhà, tôi liền chạy lên gọi bác hàng xóm xuống và nhanh chóng đưa bà đi bệnh viện, đêm đó mọi người trong xóm nháo nhào cả lên vì lo cho sức khỏe của bà.

Bác sĩ nói rằng bà mắc bệnh ưng thư phổi rất nặng, do gặp vấn đề về tiền bạc nên đã lâu rồi bà không đến phòng khám để kiểm tra sức khỏe của mình, các bác trong xóm kể rằng từ khi bố mẹ gửi tôi cho bà, mỗi sáng bà đều dậy thật sớm để chuẩn bị những cái bánh bao nóng hổi rồi đem bán kiếm lấy chút tiền sống qua ngày, buổi chiều bà luôn cố gắng về thật đúng giờ để có thể mở cửa cho tôi vào nhà, những ngày ở viện bà ít ăn đi hẳn, sức khỏe của bà ngày càng yếu đi nhiều nên y tá đã phải liên tục truyền nước cho bà, đêm cuối cùng trước khi ra đi bà đã dặn tôi rằng hãy thay bà chăm sóc cho con mèo của mình vì ngoài tôi ra bà không muốn ai khác nhận nuôi nó cả, nói rồi bà khẽ hôn lên trán tôi và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Vậy là sau ba ngày chống chọi với căn bệnh quái ác bà tôi đã vĩnh viễn ra đi, đám tang của bà được tổ chức rất ảm đạm và chỉ có mọi người trong xóm tham dự mà thôi, tôi đã để lại chiếc vòng cổ màu xanh mà bà đã chọn cho chú mèo cưng của mình vào bên trong cái hòm lạnh lẽo, con mèo không hề biết chuyện gì đã xảy ra với bà của nó cả, khi nhìn thấy tôi nó chỉ biết chạy lại meo meo như muốn hỏi rằng giờ đây bà đang nơi đâu, vì sao bà không ở đây cùng với tôi.

Sau khi chôn cất bà tôi đã quay lại khu nhà để tìm nó, suốt từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc tang lễ nó chẳng đi đâu cả, chỉ nằm một chỗ mà đợi bà quay lại, nó vẫn tin rằng bà sẽ quay về với nó rồi cả ba người sẽ lại được cùng nhau chơi đùa như lúc trước, tôi đã ôm chầm lấy nó và khóc rất nhiều, trong đầu tôi tự hỏi tại sao ông trời lại tước đi người thân duy nhất của nó sớm đến như vậy.

Đêm đó tôi đã cùng nó đi dạo trên con đường quen thuộc quanh bờ sông mà bà vẫn thường hay dẫn tôi đi, dưới ánh trăng soi sáng mặt nước hình ảnh của bà đột nhiên hiện lên một cách kỳ lạ, bà vẫn là bà, vẫn là khuôn mặt phúc hậu và giản dị của mình, được nhìn thấy bà khi ấy nước mắt của tôi lại bất chợt rơi thêm một lần nữa, thấy vậy bà nhẹ nhàng lại gần, xoa đầu và lau khô đôi mắt của tôi, bà nói rằng :

"Cháu à, đây có lẽ lần cuối cùng mà bà cháu ta có thể gặp nhau, vì sau hôm nay bà sẽ đi về một nơi xa xôi lắm, nhưng đừng vì bà mà buồn rầu mãi cháu nhé, chỉ cần cháu nhớ đến bà thôi là bà vui lắm rồi, mà khi nào cháu về nhà mới thì hãy đem con mèo của bà theo nhé, nó sẽ chẳng chịu ăn uống gì nếu thiếu đi bà và cháu đâu, vì vậy cháu hãy hứa với bà nhé."

Nói xong bà ngoắc lấy tay tôi, nở một nụ cười hiền hậu rồi tan biến dưới ánh trăng lấp lánh của màn đêm, nước mắt tôi không thể nào ngừng rơi được, nhưng tôi biết rằng đó không phải là nước mắt của sự tiếc nuối, đó là nước mắt của sự hạnh phúc pha lẫn một chút nỗi buồn mà thôi, dù cho là ảo ảnh đi chăng nữa thì ít nhất tôi cũng đã được gặp lại bà một lần sau cuối.

Tôi đã giữ đúng lời hứa với bà và thuyết phục bố mẹ cho tôi tiếp tục nuôi lớn chú mèo này, thấm thoát cũng đã bốn năm trôi qua, có thể nói chú mèo mà bà để lại là sợi dây mạnh mẽ cuối cùng liên kết giữa tôi và bà, dù tôi không còn được gặp lại bà, không còn được trò chuyện với bà như lúc trước nữa nhưng những ký ức về bà vẫn sẽ sống mãi trong tâm trí của tôi.