Những câu chuyện Kinh Dị ngắn | Horror Series

Chương 15: Vị khách không tên

Những cửa hàng tiện lợi trong thành phố là một trong những nơi thoải mái nhất dành cho người dân, nó thường là nơi tụ tập ăn uống của học sinh các cấp, không chỉ học sinh mà đây còn là nơi thảo luận của nhân viên vào giờ giải lao, là nơi trò chuyện của các cặp tình nhân vào buổi chiều, nhưng sự thân thiện và ưu ái của người dân dành cho những nơi này đã hoàn toàn thay đổi kể từ khi xảy ra sự kiện kinh hoàng tại một cửa hàng tiện lợi vào đêm ngày 13 tháng 9.

Đêm đó là ca làm việc của một anh chàng nhân viên trẻ tuổi, anh nhân viên này chỉ vừa mới đăng ký làm việc tại cửa hàng này được hơn một tuần mà thôi, sau khi thay ca với hai đồng nghiệp của mình vào buổi chiều anh đã nhanh chóng bắt tay vào dọn dẹp, lau chùi lại sàn nhà và gian hàng tại cửa hàng, trong lúc làm việc điện thoại ở quầy tính tiền bỗng reo lên khiến anh này phải dừng lại bắt máy, đó là cuộc gọi từ người nhân viên làm việc chung với anh ta ngày hôm nay, cô nhân viên này nói rằng hiện cô không thể đến được chỗ làm vì phải ở lại bệnh viện và chăm sóc cho người chị đang bị ốm, cô đã gửi lời xin lỗi đến anh chàng này và nhờ anh báo lại với quản lý về ngày nghỉ của mình rồi dập máy.

Thế là suốt buổi tối hôm đó anh chàng này đã phải lo liệu tất cả công việc tại cửa hàng một mình, dù đang là hè nhưng không hiểu sao lượng khách đến cửa hàng vào hôm ấy lại ít hơn hẳn so với mọi ngày, sau khi mua một vài lon nước ngọt vị khách cuối cùng cũng đã rời khỏi cửa hàng, anh nhân viên xem xét thời gian một chút rồi quyết định ở lại hơn nửa tiếng nữa cho hết luôn ca làm việc của mình rồi mới về nhà.

Cứ tưởng vị khách mập mạp lúc nãy là người cuối cùng thì một người khách nữa lại tiến vào cửa hàng, phủ trên mình người này là một màu đen từ đầu đến chân với áo khoác đen và chiếc mặt nạ che kính cả mặt, dù vậy nhưng với tính cách vui vẻ của mình dành cho khách hàng anh chàng này vẫn hỏi han người khách kia một cách rất bình thường, nhưng đổi lại người khách này chỉ im lặng phớt lờ anh rồi tiếp tục đi vào bên trong cửa hàng, người khách kỳ lạ vòng qua vòng lại một hồi rồi quay trở ra với bàn tay trắng, anh nhân viên lại nhẹ nhàng hỏi một lần nữa xem người khách này thật sự cần gì, người khách lúc này thở dài rồi trả lời anh nhân viên một cách lạnh băng :

"Sao nơi này không bán linh hồn nhỉ ?"

Nói rồi người khách ấy chậm rãi rời khỏi cửa hàng, một lúc sau anh ta dọn dẹp lại cửa hàng để chuẩn bị về nhà, cảm giác khó chịu khi đã bỏ thời gian ra để hỏi han khách hàng nhưng lại chẳng nhận được gì ngoài một câu trả lời nhảm nhí khiến anh ta cảm thấy rất bực mình, anh ta nghĩ nếu không muốn mua hàng thì người khách đó không cần phải vào cửa hàng rồi nói năng lung tung như vậy làm gì. Vừa suy nghĩ anh vừa tiến lên tầng trên để lau lại bàn ăn, không hiểu sao anh ta lại có cảm giác lạnh buốt cả sống lưng mình sau câu nói nhảm nhí của người khách kỳ quặc đó.

Anh nhân viên bất chợt rùng mình sợ hãi khi nhìn thấy những cái bàn ăn trống trải lúc đầu giờ đây lại được lấp đầy bởi những bóng đen kì dị, rõ ràng bên trong cửa hàng nãy giờ không còn ai ngoài anh ta cả, anh ta chầm chậm lùi về để có thể chạy ngược trở lại tầng dưới nhưng khi quay mặt lại thì một bóng đen bất thình lình xuất hiện trước mặt anh ta, bóng đen đó không ai khác chính là người khách ban nãy, nhưng lần này khuôn mặt của hắn ta đã hiện rõ hơn trước.

Một khuôn mặt kinh tởm với màu da nhợt nhạt cùng với cái miệng rộng đến cả mang tai đang nở một nụ cười quái gở với anh ta, nhìn thấy khuôn mặt quái vật đó anh ta đã chạy một mạch lên tầng trên và nhốt mình vào trong phòng kho rồi chốt cửa lại, anh ta khóc lóc thảm thiết và cầu xin người khách kia đừng giết mình, người khách kia thì vẫn liên tục đập ầm ầm vào cánh cửa trong lúc anh ta cố gắng gọi cho cảnh sát, sự trì hoãn của anh ta đã thất bại khi cánh cửa hoàn toàn bị xé toạc bởi người khách kỳ quái.

Nhờ vào mùi hôi thối nồng nặc người dân sống gần cửa hàng tiện lợi đã phát hiện ra xác của anh ta vào sáng hôm sau, vào đêm xảy ra vụ án đã có một cuộc gọi vô danh kéo dài 12 giây gọi đến sở cảnh sát nhưng nhân viên tổng đài đã phớt lờ cuộc gọi này vì nghĩ rằng đây chỉ là một trò chơi khăm, do đó họ đã không huy động bất kỳ lực lượng nào đến kiểm tra địa chỉ mà nạn nhân đưa ra cả, sau khi khám nghiệm tử thi phía pháp y cho biết cơ thể của anh ta đã mất đi trái tim, ruột gan và một vài bộ phận khác, không một dấu vân tay nào hay dụng cụ gây án được tìm thấy. Một vài băng ghi hình từ camera tại cửa hàng đã bị hỏng và chỉ còn lại mỗi phần âm thanh là sử dụng được, hầu hết nó chỉ ghi lại tiếng thét đau đớn của nạn nhân mà thôi.

Cái chết bí ẩn của người nhân viên trẻ tuổi đã khiến người dân luôn cảm thấy sợ hãi khi đến gần các cửa hàng tiện lợi, số lượng nhân viên nghỉ việc ngày càng tăng do lo sợ một ngày nào đó tính mạng của họ cũng sẽ gặp nguy hiểm như vậy, doanh số bán hàng tại các cửa hàng tiện lợi cũng vì thế mà giảm sút đáng kể, vụ án mạng ngày 13 tháng 9 đã khép lại một cách bí mật bởi sở cảnh sát thành phố mặc cho sự nỗ lực của rất nhiều thanh tra cảnh sát ưu tú, mọi bằng chứng mà họ có được về kẻ thủ ác cho đến nay chỉ là con số 0.