Khi đi ngang siêu thị Gia Lạc Phúc, đột nhiên tôi muốn ghé vào mua chút đồ. Lấy mấy lon bia bỏ vào xe đẩy, vừa đi được mấy bước thì gặp Lưu Khải đang khoác tay một người phụ nữ, còn người phụ nữ đó thì đang đẩy chiếc xe chứa đầy đồ ăn thức uống, khuôn mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện và hạnh phúc. Tôi đột nhiên khựng lại không muốn bước thêm bước nào nữa. Cũng đúng thôi! trong dòng người đi lại tấp nập, anh không hề e ngại mà tay trong tay với người phụ nữ đó. Còn khi ở bên tôi, cho dù rất khao khát muốn nắm lấy tay tôi, nhưng cuối cùng cũng không dám dốc hết tất cả dũng khí để nắm lấy. Bỗng nhiên tôi có cảm giác khoé mắt đang ướt, mũi có chút cay cay, lúc tôi định quay lưng đi, anh đã thấy tôi, ngay tại thời điểm đó, chắc anh cũng có chút ngại ngùng nên đột nhiên đã buông tay người phụ nữ đó ra, không lẽ anh làm như vậy thì tôi sẽ dễ chịu hơn? tôi chỉ gượng cười. Chúng tôi đứng lặng đi một lúc, cuối cùng anh cũng nắm tay người phụ nữ đó tiến về phía tôi: "Em cũng đến đây mua đồ à?".Tôi lúng túng gật đầu chào hỏi: "Chào chị!". Trước đây tôi có gặp chị vài lần, nếu nhớ không lầm tên Tạ Mẫn, là một phụ nữ đẹp, rất xứng đôi với vẻ phong độ cũa Lưu Khải. Sau đó chúng tôi hỏi thăm vu vơ vài câu. Lúc chia tay, anh hỏi tôi: "Em vẫn còn ở ký túc xá à?"Tôi lắc đầu: "Đã dọn về nhà mấy bữa nay rồi!"Tạ Mẫn nắm lấy tay anh, anh có vẻ ngại ngùng nhưng cuối cùng... họ tay trong tay tiếp tục đi mua đồ...Về đến nhà, cảm giác đau khổ mới thực sự dâng trào. Khi đối mặt với bản thân thì không cần phải che giấu bất cứ điều gì, nhìn khuôn mặt mình trong gương, rất trẻ trung và hấp dẫn, tôi tự an ủi mình như vậy. Trong đầu cứ chập chờn hình ảnh Trương Nhuệ khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, sau đó lại là hình ảnh Lưu Khải nắm tay vợ anh, hình ảnh nào cũng khiến con tim tôi nhói đau lên từng đợt. Nằm dài trên sofa, tôi uống từng ngụm từng ngụm bia, cũng không biết mình đã uống bao nhiêu. Lúc mê man thấy hình ảnh mập mờ có người mở cửa, Lưu Khải đã đi vào trong tình trạng say khướt...