Quả là đau khổ khi thấy anh, anh cũng nhìn tôi. Cả 2 đều say mèm. Tại sao tôi lại như vậy? tôi nghĩ thầm. Còn anh? tại sao anh cũng như vậy? Mối tình không dễ dàng lắng lại này không lẽ vẫn phải tiếp tục dây dưa? Anh đột nhiên lao về phía tôi, ôm chặt lấy tôi mà hôn như điên như dại. Anh càng hôn tôi càng nổi nóng, anh thật sự say rồi, tôi ra sức đẩy anh ra, cho anh một bạc tay:"Khốn kiếp! anh có bị bệnh gì không? hay là thấy tôi dễ ăn hiếp? ban ngày thì nắm tay vợ đi từ phố này sang phố khác, ban đêm thì mò đến đây để tìm sự thoả mãn?". Mặt anh chuyển sắc, muốn nói gì nhưng lại dám không nói, tôi lao vút ra khỏi nhà.Một mình bước trong dòng người tấp nập, bỗng nhiên cảm thấy trống vắng quá, không biết mình nên đi đâu? ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng không biết phải trút vào đâu? Sau đó tôi đến quá bar lúc trước hay đến với anh Ba, tìm một góc khuất và kêu ly rượu ngồi uống một mình. Ở đây không ai quen cả, ai nấy đều đang hối hả tìm con mồi cho riêng mình. Tôi cứ thế mà uống từng ngụm, từng ngụm một, rồi dần dần chìm trong mê man, không còn biết gì nữa, cũng không nhớ bao lâu sau, khôi phục lại chút ý thức, thấy trong lờ mờ, một người đàn ông trung niên khoảng 30 tuổi đang dìu tôi ra xe, tôi cười nói với hắn ta: "Ông còn không mau buông tôi ra, tôi bị bệnh!"Hắn nhìn tôi chằm chằm: "Bị bệnh? bệnh gì?"Đưa miệng sát vào tai hắn phù vài luồng hơi, tôi thủ thỉ: "Sida!"Hắn liền đẩy tôi ra, tôi chới với và ngã lăn xuống đất, không thèm liếc mắt nhìn tôi, hắn leo lên xe và phóng đi.Tôi nằm bất động, trong lòng chỉ muốn nguyền rủa ông trời suốt 3 ngày 3 đêm..