Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 48

Đường Dật ngồi dậy, quay đầu nhìn con gấu bông Diệp Minh Xuyên đặt ở đầu giường. Y nhớ rõ trước lúc ngủ đầu giường vẫn còn trống không, chắc hẳn trong lúc y ngủ Diệp Minh Xuyên đã vào phòng. Đường Dật cũng không cảm thấy cái gì mà bị xâm phạm quyền riêng tư, y chỉ có chút hiếu kì, Diệp Minh Xuyên nghĩ gì mà lại đưa con gấu bông này sang đây?

Không phải hắn đã không còn nhớ gì nữa rồi à?

Đường Dật buông mi mắt nhìn bụng con gấu, nhịn không được vươn ngón tay chọt hai phát, không tiếng động cười cười.

Y gấp gọn chăn gối, xuống giường, chầm chậm bước tới cửa, vừa lúc trông thấy Diệp Minh Xuyên bưng một cái khay trống từ phòng bếp đi ra.

Trên người Diệp Minh Xuyên mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo sắn đến khuỷu, bên ngoài khoác tạp dề kẻ caro đen trắng, cả người tản ra khí tức ôn nhu, thoải mái.

Đường Dật hoảng hốt cảm thấy thời gian như quay ngược về quá khứ, đứa nhóc ngốc nghếch kia từ bên ngoài chạy vào, cầm bánh bao vừa mua được trong tay, đưa đến trước mặt y.

So sánh như vậy có chút khập khiễng, Đường Dật nhất thời không nghĩ đến nữa.

"Tỉnh rồi à?" Diệp Minh Xuyên thấy Đường Dật đứng ở cửa, đặt cái khay trong tay xuống bàn, quay đầu cười, hỏi y, "Có muốn ăn gì không?"

Đường Dật đầu tiên là gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc, vẫn không mở miệng.

Diệp Minh Xuyên hiểu ý của y, lại hỏi, "Tôi có mua đậu đỏ đấy, muốn ăn cháo đậu đỏ không?"

Đèn trong phòng khách nhà Diệp Minh Xuyên không quá sáng, ngược lại hơi mờ mờ, tạo cho người ta cảm giác ấm áp, tường cũng sơn màu ấm, rất có cảm giác gia đình.

Đường Dật vẫn lắc đầu, nói, "Không cần, tùy tiện ăn chút gì là được."

"Cậu ra sô pha ngồi chờ một lát nhé, nếu chán thì có thể chơi game, máy tính tôi đặt trong phòng cạnh phòng cậu ấy, nếu khát thì trong tủ lạnh có nước trái cây, uhm, còn có, trong ngăn kéo tủ TV có đĩa phim, nếu cậu muốn...."

Diệp Minh Xuyên cứ đứng trước mặt Đường Dật lải nhải như vậy hơn nửa ngày, cuối cùng thật sự không còn gì để nói mới giương mắt nhìn thoáng qua Đường Dật. Thấy Đường Dật chỉ lẳng lặng nhìn mình, trong mắt ẩn ẩn ý cười, như đang nhìn một đứa nhỏ bốc đồng, Diệp Minh Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng chua xót, quay đầu sang hướng khác, dặn lại một câu, "Mệt thì nghỉ ngơi nhiều một chút, thân thể cậu không tốt, phải chú ý chăm sóc."

Đường Dật gật đầu, cười với Diệp Minh Xuyên một cái, xem như tiếp nhận ý tốt của hắn.

"Tôi đi nấu cơm đây." Diệp Minh Xuyên nói xong thì chạy vào bếp, để lại mình Đường Dật trong phòng khách. Đường Dật ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm hình hai đứa nhóc trần truồng dán trên bức tường đối diện hồi lâu, sau đó cúi đầu, nhìn bàn trà trước mặt.

Bây giờ còn chưa đến năm giờ, ăn cơm thì có hơi sớm, thế nhưng Diệp Minh Xuyên đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu nấu ăn rồi. Hắn khẩn cấp muốn ở trước mặt Đường Dật phô bày kỹ năng nấu nướng của mình, thật giống như tên nhóc lần đầu biết yêu, khẩn cấp muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho đối phương xem vậy.

Nhưng có lẽ lúc này Diệp Minh Xuyên còn chưa ý thức được điều đó, hắn chỉ cảm thấy Đường Dật rất gầy, cần phải bồi bổ mà thôi.

Trước đó Diệp Minh Xuyên đã nhân lúc Đường Dật ngủ đi ra ngoài một chuyến, đến siêu thị trong tiểu khu mua một đống thịt cá rau dưa các loại. Bây giờ nhìn nguyên liệu nấu ăn bày la liệt trong bếp, Diệp Minh Xuyên lại thấy hơi đau đầu.

Đường Dật thích ăn gì nhỉ?

Câu này mới nãy hắn hỏi rồi, nhưng Đường Dật không nguyện ý mở miệng, một bộ "ăn cái gì cũng được", nhưng đã là người thì hẳn phải có sở thích nào đó, Đường Dật sẽ thích cái gì đây?

Diệp Minh Xuyên nhìn một đoàn xanh xanh đỏ đỏ trước mặt, trong đầu đảo qua đảo lại mấy chữ to "Không thể xuống tay". Nhưng hắn cũng không thể cứ đứng mãi trong này được, đành thử cầm nửa cây cải thảo lên.

Đợi khi cầm nguyên liệu nấu ăn trong tay, thật sự động thủ, cả người hắn liền giống như bị cái gì khống chế, theo bản năng biết thứ đang cầm người kia có thích ăn hay không, phải chế biến như thế nào mới có thể lấy lòng người kia.

Chuyền qua chuyền lại con tôm hùm trong tay, vừa định xử lý, động tác trên tay hắn lại ngừng lại.

Hắn mơ hồ cảm thấy Diệp An sẽ không ăn thứ này, liền thu tay, thả con tôm hùm trong tay vào chậu nước bên cạnh, cầm khoai tây lên gọt vỏ, thái sợi, sau đó bỏ vào nồi cùng ớt xanh.

.....

Trên bàn trà đặt một quyển "Luồng gió ấm", Đường Dật cầm lên, tùy tiện lật xem, lại không ngờ ở trên trang bìa nhìn thấy tên của mình: Diệp An.

Hai chữ này được viết đi viết lại nhiều lần, tràn đầy cả một trang giấy.

Cũng chưa chắc đây đã là tên y, dù sao trên thế giới này, cũng không phải chỉ mình y có tên Diệp An.

Y lại nhớ đến quyển bút ký mình để lại trong căn nhà cũ ở thành phố H, trong trang cuối cũng viết đầy tên Diệp Minh Xuyên.

Diệp Minh Xuyên là dùng tâm tình gì một lần lại một lần viết cái tên này? Diệp An mà hắn viết, đến tột cùng là ai?

Y cầm quyển sách trên tay, lật lật vài trang. Cuốn "Luồng gió ấm" này y viết trong mười ba năm, viết xong cũng chưa từng một lần xem lại nội dung phía trước, thật giống như bước đi trên một con đường đầy chướng ngại, cho dù trước mặt là một mảnh hoang vu cũng tuyệt không quay đầu.

Nhưng cho dù vậy, cuốn truyện này cũng không hề có một chút sai sót nào, bởi lẽ những ký ức ấy đã sớm được y niêm phong lại, theo thời gian trôi qua, chỉ có ký ức mới chất chồng thêm lên, chứ chưa từng hao hụt một phân nào.

Khi Diệp Minh Xuyên bước ra từ phòng bếp vừa vặn trông thấy Đường Dật thả quyển sách trong tay lên bàn. Hắn đặt bát đũa xuống bàn, đến bên cạnh Đường Dật, ngồi xuống, nói với y, "Nếu cậu có hứng thú thì có thể cầm xem."

Ngón tay Diệp Minh Xuyên lướt qua quyển "Luồng gió ấm" trên bàn, không biết cố ý hay vô tình mà vừa vặn dừng trên trang giấy viết đầy tên kia. Đường Dật làm sao có thể không nhìn ra chút tâm cơ này của Diệp Minh Xuyên được, liền thuận theo ý hắn, hỏi, "Diệp An?"

"Là người tôi yêu." Diệp Minh Xuyên nói không chút do dự, tầm mắt gắt gao nhìn thẳng vào Đường Dật, hai mắt sáng quắc.

Đường Dật lại như không hề phát hiện, mím môi cười, tiếp tục hỏi, "Là vị Diệp tiểu thư kia?"

"Không phải." Diệp Minh Xuyên có chút thất vọng cúi đầu, giọng cũng theo đó trầm xuống, "Cậu có biết Không về không?"

Nói sao thì cái tên này cũng hot trên weibo một thời gian, hơn nữa trên bìa quyển sách y vừa đặt xuống kia cũng có in tên tác giả, giờ mà vờ như không biết thì giả quá, Đường Dật đành thuận miệng nói, "Tác giả của "Luồng gió ấm"?"

Diệp Minh Xuyên chậm rãi gật đầu, "Y là Diệp An."

Nói xong bốn chữ này, trên mặt Diệp Minh Xuyên lộ ra ý cười, như đứa nhỏ được cho kẹo, nhưng tươi cười này rất nhanh đã biến mất. Hắn đứng dậy, nói, "Đồ ăn chắc được rồi, để tôi đi xem thử."

Đường Dật nhìn theo bóng Diệp Minh Xuyên đi vào phòng bếp, nghĩ không ra vì sao Diệp Minh Xuyên lại cười. Có cái gì buồn cười đâu nhỉ?

Động tác của Diệp Minh Xuyên rất nhanh, chỉ trong một tiếng hơn đã làm được năm món một canh. Hắn ân cần xới cơm, múc canh cho Đường Dật, còn gắp thức ăn cho y nữa, hình thức ở chung hoàn toàn không giống lúc hai người còn ở đoàn làm phim "Từ kính".

Đường Dật cầm đũa trong tay, thật lâu cũng không có động tác, Diệp Minh Xuyên có chút khẩn trương hỏi, "Đồ ăn không ngon à?"

"Không." Đường Dật lắc đầu, không keo kiệt khen ngợi, cười nói với hắn, "Ngon lắm."

Diệp Minh Xuyên thỏa mãn nở nụ cười.

Đồ ăn rất ngon, thế nên càng không giống lúc trước. Đường Dật cúi đầu, yên lặng bỏ thức ăn vào miệng.

Có khi Đường Dật cũng cảm thấy mình thật giả dối, rõ ràng đã nói muốn buông bỏ, lại vẫn nhịn không được tìm kiếm chút dấu vết của quá khứ.

Cơm nước xong, Diệp Minh Xuyên cũng không để Đường Dật động tay, tự mình thu dọn bát đũa trên bàn mang vào bếp, cọ rửa.

Đường Dật vừa rồi ăn không được bao nhiêu, Diệp Minh Xuyên một bên rửa bát, một bên nghĩ tối hẳn nên làm thêm chút gì đó cho Đường Dật ăn khuya.

Đường Dật trở lại sô pha, ngồi xuống, lấy di động vào weibo xem, kết quả lại thấy mình cùng Diệp Minh Xuyên, Diệp An một lần nữa lọt vào top hot.

Nguyên nhân là bởi bài weibo Diệp Minh Xuyên đăng chiều nay. Hắn nói:

"Về chuyện Diệp tiểu thư vì sao lại đến Thịnh Phong tôi không biết, thế nhưng ngày đó quay lại thành phố S có lẽ là việc khiến tôi hối hận nhất đời này, rất nhiều chuyện không phải chỉ bằng vào một vài câu nói là có thể kết luận."

Bên dưới là một khoảng trống dài, tim Đường Dật như hẫng mất hai nhịp, ngón tay y lướt nhanh xuống dưới, sau đó thấy được mấy chữ cuối bài đăng:

"Tôi yêu em."