Nỗi buồn trong tôi

Chẳng nghĩ ra được

Đắm chìm trong những ngày tháng cuối cùng của cấp 3, tôi mệt mỏi. Điều khiến tôi có thể trụ vững trong những ngày tháng bận rộn như này là những nguồn động lực, động lực mà tôi tự tạo cho chính mình. Và bây giờ, ngay lúc này, nó cạn kiệt, tôi bất lực.

Lí trí vẫn muốn học tiếp, làm tiếp, nhưng chẳng có tí sức lực hay động lực nào thúc đẩy những điều mà lí trí bảo cả.

Nhiều lúc nghĩ cũng buồn, lúc tôi có nguồn động lực to lớn trong tay, người yêu, thì lại không biết trân quý nó. Để rồi trải qua những ngày tháng mệt nhoài đến rồi đi trong cuộc đời, tôi mới nhận ra rằng bây giờ có muốn tìm lại như xưa cũng chẳng được. Tôi không muốn tìm kiếm thứ tình cảm mới mẻ ở một con người khác, tôi chỉ muốn tìm về nguồn động lực để tôi phấn đấu 3 năm cấp 2, để tôi vươn lên hạng 3 của lớp, chỉ có người ấy, người mà có lẽ chúng tôi đã hiểu nhau rất rõ, tôi muốn tâm sự lắm chứ, nhưng bây giờ không phải khi xưa, hiện tại là thứ tôi đang đối mặt, chúng tôi giờ chỉ là bạn, và chuyển biến từ mức người yêu trở về đúng mức bạn quen biết, bạn học.

Tôi muốn trò chuyện với người ấy, dù cho người ta có nghĩ là tôi đang có ý định tán tỉnh mà chủ động tránh né, tôi hết cách.

Đôi khi tôi muốn làm thân với người ấy chỉ để có thể tự hào nói rằng tôi có một người bạn hiểu tôi đấy nhé. Thật vậy, từ lúc có bạn bè đến giờ, mấy ai là người hiểu được tôi, không ai cả. Chỉ đến khi tình yêu đầu đời mang cho tôi những suy nghĩ vô tận về tình cảm, tình bạn, tình yêu thì lúc đó tôi đã nhận ra chỉ người ấy mới có thể hiểu được tôi.

Thôi, tạm gác lại đã, không phải thứ gì muốn là được. Tôi sẽ nghỉ ngơi để hồi sức, và chiến đấu tiếp tục trong những ngày tháng cuối cùng.

Cảm ơn đã đọc truyện của tôi.

Trân trọng.