Nỗi buồn trong tôi

Chương I. Ngày bước vào nơi này

Tôi là một nam sinh thuộc lớp chuyên Toán còn cô là nữ sinh của lớp Văn. Chúng tôi học chung với nhau từ lớp 6 đến bây giờ, cả hai đều trải qua 2 mối tình nhưng đến hôm nay tôi mới nhận ra cô ấy chính là một nửa còn lại của mình. Trớ trêu thay, ngày bước chân vào ngôi trường THPT Chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm này, lớp tôi là lớp cô ấy cách nhau một tầng, nên giữa chúng tôi có một sự ngăn cách nhất định, biết là tôi có thể chạy lên để nói chuyện với cô ấy mỗi ngày nhưng những công việc cần làm ở lớp không cho phép tôi thực hiện điều đó. Và dần giữa chúng tôi có cái cảm giác gì đó như người xa lạ, chúng tôi ít gặp nhau hơn, chúng tôi trò chuyện cũng ít hơn, nhưng tình cảm của tôi dành cho cô ấy vẫn luôn thật lòng.

Mọi sự việc đều bình thường nếu như không có sự sắp xếp chỗ ngồi trong lớp cô ấy, vì một số lý do nên cô ấy được xếp ngồi cạnh một số bạn nam của lớp. Nói qua một chút vì tính cách cô ấy nhé. Cô là một nữ sinh ngoan hiền, tính cách diệu dàng, luôn thân thiện với mọi người, đây cũng chính là điểm tôi thích ở cô. Nhưng cũng chính vì thế, những nam sinh ngồi cạnh cô rất quý cô, họ thường trò chuyện, trao đổi bài cho nhau và kiểm tra bài cũ lẫn nhau, những chuyện này được một cô bạn cùng lớp với cô thuật lại cho tôi nghe. Một nỗi buồn thoáng qua trong tôi, tôi buồn vì nỗi lo mất cô trong tôi bắt đầu hình thành. Nhưng không vì thế mà nản lòng, tôi vẫn cố gắng dành sự quan tâm của mình cho cô hàng ngày. Ngày qua ngày, tôi luôn mong được nhìn thấy hình ảnh của cô, dù là nhìn trộm từ tầng dưới lên trên nhưng góc nhìn đó khiến tôi nhớ mong cô hơn.

Mỗi tối sau khi học bài, truy cập vào facebook, tôi ngồi đó và chờ cô online, nhưng...cô vẫn không online, suốt hai tuần liên tục, mỗi tối tôi đều đợi cô, nhưng kết quả thu về không như mong đợi. Tôi cũng rất thông cảm cho cô ấy vì ở ngôi trường này, đôi khi chúng ta học tập cả ngày vẫn không hết kiến thức. Và mỗi đêm, trước khi đi ngủ, tôi đều gửi lời chúc ngủ ngon đến cô ấy, mong cô ấy sẽ hiểu được tình cảm mà tôi dành cho cô...

Sau 2 tuần thì cuối cùng cô cũng online rồi, tôi vui lắm, muốn nói với cô nhiều điều lắm, rằng mỗi ngày tôi đều mong chờ cô, muốn cùng cô ăn trưa, cùng đi dạo trong sân trường, nhưng...đáp lại tôi là một sự lạnh nhạt của cô. Tôi lấy làm lạ vì trước giờ cô chưa từng như vậy, nỗi lo lắng trong lòng tôi càng cao, tôi đã mất cô rồi ư? Nhưng lí trí không cho phép tôi bi quan, vì thỉnh thoảng tôi cũng hay vậy mà, sau một thời gian dài thức khuya học bài thì mọi cảm xúc của con người chúng ta sẽ bị lạnh nhạt hơn, tôi nghĩ vậy nên rất thông cảm cho cô...

Đến đây là kết thúc chương I, cảm ơn các bạn đã đọc những lời này của tôi và tôi cũng rất mong cô ấy đọc được, nhưng điều đó chắc rất khó xảy ra :(

Cuối lời, thân chào!

Key