Nỗi buồn trong tôi

Chương II. Những ngày kiểm tra điên đảo

Thế là hai tháng học tập đã trôi qua, cả tôi và cô đều có những kết quả học tập của riêng mình. Biết là sẽ không như ở cấp dưới nhưng ở chúng tôi luôn có sự cố gắng không ngừng nghỉ. Người ta có câu: ''Chuyên môn nào liệt môn đấy'', quả là câu đấy không sai, những bài kiểm tra đầu năm của tôi, đặc biệt là môn Toán, có bài nằm ở mức trung bình. Cô thì chẳng khá hơn, môn Văn của cô đòi hỏi nhiều thứ hơn môn Toán của tôi, và chuyện cô bị điểm kém môn Văn cũng chẳng có gì lạ.

Sắp tới là một đợt kiểm tra tập trung, tức là kiểm tra cùng 1 môn, cùng 1 khối, cùng 1 thời điểm. Cô ấy thì off facebook rồi, chỉ còn tôi ngồi đây, vừa chờ cô ấy online, vừa viết nên những dòng này.

Trường tôi sẽ tổ chức Halloween vào thứ 7 tuần này, tôi có hỏi qua cô ấy, dò xét xem cô ấy có tham gia không, thật đáng buồn khi câu trả lời mà tôi nhận được là không. Điều này tôi cũng đoán trước được, vì nhà cô ấy khó lắm các bạn ạ, không phải là khó đến mức độ cấm cản tất cả hoạt động của con mình, mà họ chỉ cấm những việc như đi chơi đêm, đi chơi xa thôi. Nói đến cấm đi chơi xa thì cũng có vài bạn thấy vô lý, nhưng điều đó là đúng, cô ấy không thể tự bảo vệ mình được các bạn ạ. Có lần trên đường đi học về, cô ấy bị kẻ xấu giật nguyên chiếc cặp trước rổ xe, kết quả là mất luôn chiếc điện thoại mà ba mẹ mới thưởng cho khi đạt top 3 của lớp. Cũng chính vì nguyên nhân này đã khiến tâm trí tôi luôn muốn bảo vệ cô ấy, lúc trước khi còn lớp 9, chả hiểu sao có vài đứa cứ thích lại chỗ cô ấy, đùa giỡn một xíu lại đưa tay véo má cô, tôi khó chịu cho hành động đó, nên từ khi chuyện đó xảy ra, cứ đến ra chơi là tôi lại nhảy sang ngồi cạnh cô ấy ngay, vì thế chẳng có đứa nào dám động tay động chân nữa :D

Hôm 20/10 vừa rồi, tôi dự định sẽ tặng cô ấy một món quà, nhưng trớ trêu thay hôm đấy cả trường được nghỉ, thế là ý định của tôi thất bại. Có nhiều bạn sẽ bảo tôi hãy mua những thứ như bánh, nước, sữa cho cô ấy hằng ngày, tôi cũng nghĩ đến rồi chứ, nhưng cô ấy sẽ không nhận đâu, hơn nữa cô ấy sẽ cho người khác những thứ đấy luôn, nên thôi tôi không làm được điều đó.

Mấy ngày nay tôi cũng ít gặp cô ấy, hôm kia chat thì cô ấy bảo là đang bị sốt, lòng tôi sốt sắng cả lên, nhưng cô ấy cứ bảo là đỡ rồi, lòng tôi cũng yên tâm phần nào, vì học ở ngôi trường này, khối lượng bài tập lẫn bài học rất lớn, một khi bạn đã bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến kết quả rất nhiều. Tôi trách cô ấy vì không cho tôi biết sớm hơn, để tôi có thể làm những điều cô ấy cần. Một chút quan tâm từ sự mua thuốc, gửi sữa, miếng dán hạ sốt là thứ tôi muốn gửi đến cô ấy, tôi muốn cho cô ấy biết được cô ấy quan trọng với tôi đến nhường nào.

Đến đây tôi xin kết thúc chương, ngày mai tôi có 1 đợt kiểm tra tập trung nên đã cố gắng trích ra 30' để soạn chương này, mong các bạn đón đọc <3

Key