Nông Gia Độc Phi​

Chương 14: 14 Bắt Mạch Người Một Nhà

Lăng Kính Bằng và Lăng Kính Hàn là song bào thai, nhưng mà họ lớn lên lại không giống nhau, hẳn là song sinh khác trứng đi, hơn nữa thân thể của lão nhị Lăng Kính Hàn căn bản là thể chất của ấm sắc thuốc, quanh năm suốt tháng có hơn phân nữa thời gian là nằm trên giường bệnh, ngay cả mặt trời cũng không thấy được, màu da tái nhợt gần như trong suốt, thân hình gầy trơ xương, mà Lăng Kính Bằng thì căn bản chính là một tên tiểu quỷ nghịch ngợm thích gây sự, mỗi ngày đều cùng người khác ẩu đả đánh nhau, hai năm gần đây tuy đã yên tĩnh lại bớt, nhưng là cũng thường xuyên cùng Lăng Thành Long xuống ruộng cầy cấy, tuy là có hơi gầy một chút, nhưng mà chỗ cần có cơ bắp đều một cục so với một cục đều đáng hãnh diện, làm cho ngoại hình vốn đã không giống nhau, nay lại càng phân biệt rõ ràng hơn.

"Tới, uống nước đi, đây là huynh dùng rau dấp cá nấu một ít làm nước trà, thanh nhiệt giải độc, đến, uống nhiều một chút."

Trong nhà căn bản không có thứ đồ xa xỉ gọi là ly, cho nên Lăng Kính Hiên trực tiếp dùng chén đổ một ít nước trà màu xanh đậm đưa đến trước mặt bọn họ, đây là hắn sáng sớm hôm nay dùng nước của Nguyệt Nha Tuyền để nấu, ban đầu vốn cho là Nguyệt Nha Tuyền nếu đã có thể dùng để bắt cá thì chắc chắn đối với thân thể cũng có lợi, hơn nữa lại thêm công dụng của rau dâp cá, vừa lúc phù hợp giải nhiệt cho hai tiểu bánh bao, không nghĩ đến lại khám phá ra công dụng khác của Nguyệt Nha Tuyền.

"Cảm ơn, khụ khụ..

Đại ca, huynh có thể khôi phục lại bình thường thật sự là quá tốt rồi, về sau có huynh cùng Kính Bằng chiếu cố cha mẹ, đệ cũng có thể yên tâm, khụ khụ.."

Thật vất vả nói xong một câu, tiếng ho khan kịch liệt lần thứ hai lại vang lên, giống như là để lại di ngôn trăn trối làm cho Lăng Kính Hiên không khỏi đau lòng, vội vàng đem chén nước đến bên miệng của Lăng Kính Hàn, ngồi bên kia Lăng Kính Bằng cũng ăn ý vỗ vỗ lưng hắn, huynh đệ ba người tuy rằng chưa giao lưu gì nhiều nhưng lại có một sự thân mật chặt chẽ giống như tình thân giữa người một nhà với nhau vậy.

"Khụ khụ..

Đệ.."

"Đừng nói nữa, trước uống miếng nước đi rồi từ từ nói tiếp."

Lăng Kính Hàn dường như là muốn nói thêm điều gì nữa nhưng lại bị Lăng Kính Hiên cưỡng chế ngăn lại, giọng điệu nhìn như mềm nhẹ, nhưng lại mang theo mệnh lệnh bá đạo làm cho người khác tin tưởng tuyệt đối, thân hình gầy yếu tinh tế của y cuối cùng cũng có một chút tư thế của người làm huynh trưởng rồi.

"Tam đệ, rốt cuộc nhị đệ bị bệnh gì? Có từng xem qua đại phu hay chưa?"

Thấy Lăng Kính Bằng ngoan ngoãn uống nước xong, cũng tạm thời không ho khan nữa, sau khi đỡ hắn nằm xuống, Lăng Kính Hiên nhẹ giọng hỏi, trong ký ức, dường như là thân thể của hắn đã không tốt rồi, cụ thể là mắc bệnh gì thì mình không có ấn tượng.

"Đại bá nương cùng tam thẩm nói là nhị ca bị bệnh lao, trị không khỏi.."

Thân mình của Lăng Kính Bằng lùi về sau co quắp cúi đầu, đôi vai run rẩy đã bán đứng tâm tình phẫn nộ, khó chịu của y, Lăng Kính Hiên bất đắc dĩ khẽ thở dài, ngón tay để lên mạch đập trên cánh tay Lăng Kính Hàn, nếu như thật sự là mắc bệnh lao thì tốt rồi, người khác không trị được, cũng không có nghĩ là mình không trị được.

"Đại ca?"

Lăng Kính Hàn nằm ở trên giường hơi thở mỏng manh, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tay của đại ca đang dừng lại trên cổ tay mình, tuy là khó hiểu nhưng hắn cũng không lên tiếng quấy rầy đại ca, mặc dù mỗi người ở đây đều là bộ dáng nôn nóng muốn nói lại thôi.

"Hàn khí nhập phổi, ho lâu thành bệnh, cũng không phải là không thể trị khỏi, chỉ là yêu cầu một ít dược liệu đặc biệt, nhị đệ yên tâm, huynh nhất định sẽ chữa khỏi cho đệ."

Nữa ngày sau, Lăng Kính Hiên mới mở mắt ra mỉm cười nói, hắn không bao giờ muốn nghe một đứa nhỏ mới có mười bốn tuổi đầu lại nói những lời giống như đang để lại di ngôn trăn trối đến nơi vậy, lứa tuổi này ở hiện đại đều còn đang đi học trung học nha, ở tuổi này của hắn việc duy nhất nên làm chính là đọc sách.

"Thật sự? Đại ca huynh..

Khụ khụ..

Huynh, huynh có thể trị khỏi bệnh cho đệ?"

Phàm là có hy vọng được sống, ai lại nghĩ muốn chết chứ? Lăng Kính Hàn kích động, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ mười bốn tuổi, coi như là trưởng thành sớm đi nữa thì cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa thành niên.

"Đại ca, huynh thật sự có thể trị khỏi bệnh cho nhị ca sao?"

"Cha.."

Đồng dạng nôn nóng chờ còn có Lăng Kính Bằng cùng hai tiểu bánh bao, người phía trước vì cùng chung cha mẹ, lúc hai người đều bận rộn, cơ bản là đều do đứa nhỏ như hắn tự mình chiếu cố ca ca, cảm tình tự nhiên cũng không phải là tốt bình thường nữa rồi, hai tiểu bánh bao phía sau tuy là lần đầu tiên nhìn thấy nhị thúc trong truyền thuyết, nhưng là chúng đều thật thích hai tiểu thúc thúc, cũng đau lòng cho nhị thúc hể động tới một chút là ho khan, thật lòng rất hy vọng là nhị thúc có thể khỏe lên.

"Ha hả..

Đương nhiên là thật rồi, loại chuyện này ta có thể nói giỡn sao?"

Cưng chiều mà chọc chọc vẻ mặt khác vọng của Đại bánh bao, Lăng Kính Hiên nhìn Lăng Kính Hàn mà mỉm cười gật đầu.

"Khụ khụ..

tam đệ, lấy dùm ta một chén nước."

Sau khi nhìn chăm chú đại ca nữa ngày trời, đợi được đáp án chính xác, Lăng Kính Hàn ngược lại không còn kích động nữa, thân thể gầy yếu giãy giụa từ trên giường ngồi dậy, Lăng Kính Bằng nghe vậy liền vội vàng đưa qua một chén nước trà, nổ lực uống một ngụm to xong, hai mắt Lăng Kính Hàn đột nhiên sáng như đuốc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang mỉm cười của Lăng Kính Hiên: "Đại ca, từ khi nào mà huynh biết y thuật vậy?"

Đừng nhìn Lăng Kính Hàn gầy trơ xương, dường như chỉ một cơn gió thổi qua thôi cũng có thể làm cho hắn bay theo, nói y tuổi trẻ tài cao cũng không phải là đang thổi phồng hắn đâu, khi sự kích động ban đầu dần dần lắng động lại, lúc này Lăng Kính Hàn tựa như là một người đàn ông trưởng thành có kinh nghiệm trãi đời, cả người đều tỏa ra hơi thở mạnh mẽ, khôn khéo.

Quả nhiên, dự cảm của hắn không hề sai, làm cho Lăng Kính Hiên thật chờ mong biểu hiện của y.

"Nhị đệ không nghe qua câu nói nếu mà bệnh quá lâu thì uống thuốc riết cũng sẽ biết y dược sao? Đệ cho là năm năm này huynh thật sự là một tên ngốc sao?"

Nếu nói sự thay đổi của hắn không làm cho người khác khiếp sợ thì tuyệt đối là gạt người, nhưng nếu ngay cả đứa nhỏ mới mười mấy tuổi mà mình không ứng phó thì hắn sống hai đời thật là uổng phí.

"Nhưng năm năm nay huynh ngay cả hài tử của bản thân đều.."

Nói đến một nữa, Lăng Kính Hàn đột nhiên nhớ tới hai đứa cháu của mình còn đang ở đây, những nghi ngờ khó hiểu sắp phun ra khỏi miệng toàn bộ đều nghẹn lại sâu trong cổ, nhưng mà bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để Lăng Kính Hiên hiểu ý của hắn, khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú gầy yếu tinh tế hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng thong dong: "Nhị đệ, có một số chuyện nếu đã trôi qua thì cứ để nó trôi đi đi, ta cũng không muốn nghĩ lại nữa, con người đôi khi là một sinh vật rất kỳ quái, một khi đã chui rúc vào sừng trâu rồi thì có kéo sống kéo chết cũng kéo không ra, có người thậm chí còn bị nhốt trong đó cả đời, nhưng có đôi khi, chỉ cần có một cơ hội nhỏ mà thôi, cũng đủ để ta thoát ra khỏi cái sừng trâu kiên cố kia, đệ là người thông minh, hẳn là sẽ hiểu ta đang nói về cái gì"

Những suy nghĩ bâng quơ lung tung kia của nguyên chủ, Lăng Kính Hiên hắn không nghĩ quản và cũng không có hứng thú để mà quản đến, không quan tâm nguyên chủ là người thế nào, ngay cả việc hắn biết y thuật này, hắn cũng không muốn giấu bọn họ, càng không muốn dùng những lời nói dối che giấu con người thật sự của mình, hắn chính là hắn, là một sát thủ kiêm mật y nổi danh ở thế kỷ hai mươi mốt, những việc làm như việc nói dối này, hắn khinh thường làm!

"Đại ca.."

Lăng Kính Hàn đột nhiên phát hiện, dường như mình chưa từng thật sự hiểu được vị đại ca này của hắn, bời vì thường xuyên bị bệnh, mình đều tự cho là đã hiểu hết được nhân tình ấm lạnh trên thế gian này, biết hết mọi mặt của thế gian, với cái thân thể rách nát này, cho là mình có tài năng thì đã như thế nào? Năm năm trước thời điểm ca ca bị trục xuất khỏi gia tộc, lúc đó mình mới được chín tuổi, căn bản không có biện pháp ngăn cản sự việc phát sinh, chỉ biết cố gắng liều mạng đọc sách, ảo tưởng thi đậu thành danh sớm một chút, lúc đó có thể quang minh chính đại mà rước ca ca trở về, một nhà đoàn tụ, nhưng là đã trôi qua năm năm, hắn bị căn bệnh quái ác hành hạ cho thừa sống thiếu chết, nếu không phải còn lo lắng cho mẹ cha đang dần dần già đi, đại ca thì si ngốc, tam đệ lại là đứa không hiểu chuyện, cùng hai đứa cháu đang gào khóc đòi ăn từng ngày, chỉ sợ mình đã sớm mất đi y niệm sinh tồn, hiện giờ đại ca cuối cùng cũng khôi phục bình thường, nhưng là, mình lại phát hiện, đại ca trong trí nhớ vỗn dĩ ôn nhu yếu đuối nay đã không thấy nữa, mà hiện tại người ở trước mặt mình hiện giờ lại hoàn toàn xa lại.

Nhưng mà phần ân tình của huynh trưởng tràn ngập thương tiếc đối với người đệ đệ là mình, hắn sẽ tiếp thu, cũng tỏ vẻ vui mừng từ tận đấy lòng, không quan tâm là rốt cuộc đại ca có trị hết bệnh cho mình không, ít nhất thì đại ca của hiện tại sẽ không dễ dàng bị người khác ức hiếp nữa không phải sao? Nếu lỡ như mà ngày nào đó mình thật sự..

Với sự quan tâm của đại ca, ít nhất cha mẹ cũng sẽ không bị người khác khi dễ nữa, như vậy là đủ rồi.

"Cha, người rốt cuộc là đang nói về chuyện gì vậy?"

Huynh đệ ba người đều trầm mặc, lúc này, Tiểu bánh bao không chịu cô đơn mà bò đến trên đùi Lăng Kính Hiên, chớp chớp hai mắt vô tư mà nhìn hắn.

"Ha ha.."

Huynh đệ ba người nhìn lẫn nhau một cái, đều lần lược bật cười, Lăng Kính Hiên tức giận vỗ mông Tiểu bánh bao nói: "Tên nhóc nhỏ này đừng có xoay tới xoay lui nhiều như vậy, đến rót cho nhị thúc chén nước uống đi."

Nhóc nhỏ này là cố ý phá hỏng hình tượng của hắn đúng không?

Hoàng hôn chiều tà, Lăng Kính Hiên cố ý làm ra một nồi canh cá thật lớn, cộng thêm một nồi cháo nấu với rau dại, làm cho Đại bánh bao ngày thường keo kiệt đến cực điểm miễn bàn là có bao nhiêu đau lòng nha, nhưng mà lần này nhóc cũng không có ngăn cản hắn, cũng không trình diễn tiếc mục cha cha không ngừng với hắn nữa, vì thế mà làm cho lão cha như hắn trong lòng không khỏi đối với nhóc bật ngón tay cái lên, cứ để nhóc keo kiệt thì cứ keo kiệt đi, ít nhất nhóc còn biết người nhà của mình thì luôn quan trọng hơn là tiền bạc không phải sao?

Đến khi trời gần tối, trên bầu trời chỉ còn sót lại vài tia nắng hoàng hôn sắp buông xuống, thì hai vợ chồng Lăng Thành Long mới mồ hôi đầy đầu mà chạy tới đây.

Không cần đoán cũng biết chắc chắn là những cực phẩm gia gia, bà bà, đại thúc, tam thúc kia cố ý ném hết việc nhà nông cho bọn họ làm nên bây giờ bọn họ mới tới đây trễ như vậy.

Lăng Kính Hiên cũng không có hỏi nhiều, người một nhà vây quang cái bàn lung lay tưởng chừng như là sắp sập đến nơi mà ngồi xuống.

"Kính Hiên, hôm nay chúng ta rất may mắn, tám con cá của con hôm nay bán cho Vương địa chủ ở thôn cách vách, tổng cộng ba mươi cân, tám văn tiền một cân, tổng cộng là hai trăm bốn mươi văn, trừ ra tiền mua lưới đánh cá năm mươi văn thì còn dư lại một trăm chín mươi văn."

Trước khi ăn cơm, Lăng Thanh Long trung thực mà lấy ra toàn bộ tiền đồng đẩy đến trước mặt hắn, Lăng Kính Hiên đại khái nhìn lướt qua, cùng với đồng tiền trong trí nhớ không có khác nhau, chỉ là trên mặt khắc quốc hiệu khác biệt, còn không đợi hắn vươn tay ra lấy, Đại bánh bao ở bên cạnh hắn liền duỗi tay ra kéo hết tiền đồng vào trước mặt nhóc: "Gia gia, cha con đã nói, về sau con là đương gia, việc quản lý tiền sẽ cho con định đoạt."

Nói cách khác, về sau có tiền thì trực tiếp đưa cho nhóc là được, không cần đưa qua tay cha nhóc nữa.

"Con, tên nô lệ của đồng tiền này!"

Lăng Kính Hiên đỡ trán không nói được nên lời, tức giận mà chọc chọc đầu của nhóc, lại chưa nói là không đưa cho nhóc, phải đoạt nhanh như thế sao?

"Ha ha..

Chuyện này rất là tốt nha, Tiểu Văn nhà ta học xong quản lý tiền, tương lai nói không chừng có thể làm chưởng quầy được thì sao?"

Thấy thế, toàn gia đều cười nghiên ngã, Vương thị cười đến nỗi nước mắt chảy ra luôn, trong lòng rất là vui mừng, Kính Hiên đã không còn si ngốc, vậy thì cuộc sống tương lai mới có thể tốt lên được nha.

"Nói cũng không chừng nha?"

Lăng Thành Long thuận miệng phụ họa, gánh nặng nhiều năm qua của ông dường như trong nháy mắt đã biết mất sạch sẽ.

"Kia không được nha, làm chưởng quầy là phải đi đến trong thành để ở, con đi rồi ai chăm sóc cha nha? Ai dọn dẹp hai mẫu đất ruộng trong nhà? Để cho Tiểu Võ đi là được, con muốn lưu lại trong nhà chống đỡ Lăng gia của con."

Vừa suy nghĩ, vừa điếm từng đồng từng đồng tiền, khuôn mặt của Đại bánh bao vừa nhíu lại, trực tiếp từ chối đề nghị của người lớn, nụ cười của toàn gia trong nháy mắt cương lại tại chỗ, trừ bỏ hai tiểu bánh bao, mỗi người đều không nhịn được từng trận chua xót dâng lên trong lòng, một đứa nhỏ năm tuổi lại có suy nghĩ muốn chống đỡ một căn nhà, kể ra đều là do người lớn bọn họ không có nặng lực mà ra cả.

"Tốt nha, cha liền chờ con chống đỡ cả nhà chúng ta, nhưng mà cha phải nói trước cho con biết, nói chống đỡ cả nhà chúng ta cũng không phải là chỉ nói miệng không cho vui, nếu như tương lai mà con kêu khổ kêu mệt, xem cha làm sao mà dậy dỗ con nha."

Lăng Kính Hiên là người lấy lại tinh thần đầu tiên, nhanh chóng giấu đi sự chua sót trong lòng, cầm lấy đôi đũa hô lên: "Cha, nương, nhị đệ, tam đệ, đừng ở đây nói chuyện phiếm nữa, nhanh ăn đi."

Cái đề tài này liền dừng lại ở đây, người một nhà liền vừa nói vừa ăn canh cá và cháo rau, mặc dù là hiện tại bọn họ nghèo đến ngay cả một cái ghế để ngồi cũng không có, cái bàn rách nát, chén đũa thì sức mẻ, nhưng mà bọn họ lại cảm nhận được sự hạnh phúc khi bọn họ ở bên nhau cùng nhau ăn bữa cơm là chân thật tồn tại, chỉ cần người một nhà đồng lòng, có khó khăn nào mà không thể vượt qua được?

"Thật sự? Kính Hiên, con có thể chữa khỏi bệnh cho Kính Hàn?"

Khi hai nồi canh cá và cháo rau đều cạn thấy đáy, mỗi người đều no đến nổi lên bụng nhỏ, dọn dẹp xong, đang lúc nói chuyện phiếm, vừa nghe Lăng Kính Hiên có thể chữa khỏi bệnh cho Lăng Kính Hàn, hai vợ chồng Lăng Thành Long kích động đến song song mà nhảy dựng lên, thân thể không nhịn được mà run rẩy.

"Vâng, ngày mai con sẽ vào trong núi hái thuốc, chỉ có thể phiền cha cùng tam đệ đi bán cá dùm con thôi."

Gật gật đầu, Lăng Kính Hiên vẻ mặt nghiêm trang nói, trong lúc vô ý Lăng Kính Hiên từ trong miệng Lăng Kính Hàn mà biết được thì ra mấy vụ ẩu đã của Lăng Kính Bằng mấy năm trước đây đều là vì hắn, mỗi lần mà Lăng Kính Bằng nghe được có ai bàn tán về y là hắn không cần biết đối phương là đứa nhỏ, nam nhân hay là nữ nhân, hắn đều sẽ thẳng tay bay ra đánh người đó, vì thế, đối với người đệ đệ này, hắn cũng nhiều thêm vài phần yêu thương, bản thân cũng âm thầm mà cân nhắc xem nên dạy hắn buôn bán cái gì, không cầu là sẽ giàu có, ít nhất cuộc sống phải trở nên ấm no hơn đi.

"Không thành vấn đề, Kính Hiên, chỉ cần con có thể chữa khỏi bệnh cho nhị đệ của con, muốn cha giúp con đi bán cá cả đời thì cha cũng đồng ý."

Khi nói, người nam nhân này không nhịn được mà đỏ hai mắt, cả đời này của hắn sống cũng không dễ dàng gì, trưởng tử, thứ tử rõ ràng đều là những người ưu tú, nhưng..

ai..

Hiện tại, trưởng tử của ông đã tốt lên, nếu căn bệnh của thứ tử cũng được chữa khỏi, hắn nếu có chết cũng được nhắm mắt rồi.

"Cha, xem lời của người nói kìa, con sao có thể để cha đi bán cá dùm con cả đời chứ, lại nói tiếp, cái mương Nguyệt Hoa kia cũng không có nhiều cá đến mức cho con bắt cả đời nha."

Biết rõ là ông có ý gì, Lăng Kính Hiên lại cố tình làm như không hiểu, muốn làm cho cảm giác chua xót cùng khó chịu trong lòng giảm xuống, nhưng mà Vương thị ngay sau đó lại nói tiếp: "Kính Hiên, nương cũng sẽ không hỏi vì sao con có thể chữa khỏi bệnh cho nhị đệ con, nương biết, trong lòng của con rất khổ sở, cũng cất giấu rất nhiều bí mật, con cũng không cần phải nói ra, nương tin tưởng con, cũng thích con của hiện tại, bệnh của Kính Hàn con cứ việc điều trị, nếu như không chữa hết thì cũng không sao, cha và nương cũng sẽ không trách con."

Nàng là một thôn phụ, chưa trãi việc đời nhiều, trừ bỏ giúp chồng dạy con, nếu hơn nữa cũng chỉ là hỗ trợ phụ việc đồng án thêm một chút mà thôi, nhưng mà việc này không chứng minh là nàng ngốc, buổi sáng biểu hiện của con đã vượt qua sự hiểu biết của nàng, lúc này lại nghe thấy con mình biết y thuật, muốn nói không có nghi ngờ thì là nói dối, nhưng mà nàng sẽ không hỏi, bởi vì nàng tin tưởng con của mình.

Đương nhiên, Vương thị chỉ cho rằng sự thay đổi của Lăng Kính Hiên hết thẩy đều có liên quan tới một người cha khác của Lăng Văn và Lăng Võ, chắc rằng có nằm mơ nàng cũng không nghĩ rằng, đứa con chân chính của nàng đã sớm không còn trên nhân thế nữa rồi.

"Cảm ơn nương, con thật sự là có một số việc gạt mọi người, không phải là con không muốn nói, mà là không thể nói, mọi người yên tâm, bệnh của nhị đệ cũng không nghiêm trọng lắm, nhiều nhất là một tháng, con sẽ trả cho hắn một cơ thể khỏe mạnh bình thường."

Sự tin tưởng vô điều kiện của nương không khỏi khiến cho hắn cảm động, làm cho Lăng Kính Hiên kiếp trước vốn dĩ là cô nhi giờ đây trong lòng tràn ngập sự ấm áp, từ giờ khắc này trở đi, hắn thật lòng muốn đem bọn họ bảo hộ dưới cánh chim của mình làm cho cuộc sống của họ trở nên càng thêm tốt đẹp hơn.

"Ai nha, nương vẫn luôn tin tưởng Kính của nương vẫn luôn rất tốt, có lẽ về sau sẽ càng ngày càng tốt hơn nữa."

"Tốt rồi, nương, người đừng khóc nữa, nếu không nhị đệ và tam đệ sẽ oán trách con nha."

Vương thị nhịn không được lại bắt đầu khóc, Lăng Kính Hiên vội vàng vui đùa nói, đưa tới những tiếng cười ung dung của những người xung quanh, không khí nặng nề cũng được hòa hoãn không ít, ngày đầu tiên xuyên tới nơi này, Lăng Kính Hiên được tặng miễn phí hai tiểu bánh bao dễ thương mà lại hiểu chuyện, ngày hôm sau lại được khuyến mãi thêm một cặp cha mẹ và hai đệ đệ vô cùng thương yêu hắn, ông trời đối xử với hắn cũng không tệ đi, kiếp trước hắn vốn thiếu thốn tình thương gia đình, chết một lần lại có thể có được tất cả, so ra thì cũng rất đáng giá.

P/S: Làm một lèo mới phát hiện chương này dài tới gần 4000 chữ (*v*) ! Ngất..

.