Nông Gia Độc Phi​

Chương 15: 15 Trước Khi Vào Núi Lại Có Chuyện Xảy Ra

Xem ra giá tiền bán cá lần này rất được, sau khi bán tám con cá được hơn hai trăm văn tiền, hai trăm văn tiền đồng này cũng khá nhiều nha, cứ tiếp tục bán cá như vầy nói không chừng trước khi mùa đông đến thì bọn họ có thể xây được một cái nhà ngói gạch xanh khang trang rồi nha.

Sáng sớm hôm sau, khi Lăng Kính Hiên dậy thì liền tùy tiện bắt một nồi canh bột ngô nấu với rau dai lên nấu, lại chạy vòng quanh sân hơn nữa canh giờ, khi mặt trời lên liền một tay xách theo thùng gỗ đi về phía mương Nguyệt Hoa.

Hôm nay Lăng Kính Hiên tính toán bắt nhiều cá một chút, thứ nhất, gần đây thức ăn trong nhà mình cũng không còn được bao nhiêu, thứ hai, hắn cùng hai tiểu bánh bao hiện tại chân đều đang mang giầy rơm nha, quần áo trên người cũng vá lại chổ này khâu lại chỗ kia, để hôm nào mang theo hai tiểu bánh bao lên trên chợ ở trấn trên đi dạo, thứ nên mua thì đều phải mua, đồ nên bổ sung thì phải bổ sung, tục ngữ có câu nói rất hay, ăn không nghèo, mặc không nghèo, sống mà không có kế hoạch thì cả đời đều sẽ gặp cảnh khốn cùng, cho nên dù cho là nghèo thì ở trong việc ăn, ở, mặc, đi lại, hắn cũng sẽ không bạc đãi chính mình cùng hai tiểu bánh bao.

"Cha, hôm nay sao cha bắt được nhìu cá vậy? Để con đến giúp người."

Nhìn từ phía xa thấy cha đang cố hết sức xách theo hai cái thùng gỗ đi lại đây, Tiểu bánh bao đang chạy bộ trong sân liền tung ta tung tăng mà chạy lại đón hắn, trên khuôn mặt nhỏ đọng đầy mồ hôi, ngay cả quần áo trên người cũng ướt đẩm, nhưng mà nụ cười trên môi lại rất vui vẻ, hưng phấn.

"Oa..

Thật là nhiều cá, cha, chúng ta phát tài rồi."

Theo sát phía sau là Đại bánh bao, miệng không giờ khắc nào là không nhắc tới chữ tiền, Lăng Kính Hiên cũng lười phản ứng nhóc, thuận tay đem tấm lưới đánh cá đưa cho nhóc, một nhà ba người mang theo hai thùng cá đầy vui vui vẻ vẻ mà đi về nhà.

"Đại ca, không xong rồi..

Không xong.."

Sau khi đem dẹp tốt chỗ cá kia, một nhà ba người mới ngồi xuống, chuẩn bị sau khi ăn cơm xong sau đó giao cá cho Lăng Thành Long, ba cha con liền đi vào núi hái thuốc, không nghĩ tới Lăng Kính Bằng trên mặt lại mang dáng vẻ hoang mang rối loạn chạy vào nhà, Lăng Kính Hiên khó hiểu mà buông đũa xuống: "Đây là làm sao vậy? Mới sáng tinh mơ mà sao đệ lại hoang mang hốt hoảng như vậy?"

Nhìn tam đệ đang không ngừng thở hổn hển trước mặt mình, Lăng Kính Hiên kỳ quái hỏi.

"Hờ Hờ..

Đại ca, không xong rồi, ngày hôm qua không phải là huynh mới dạy dỗ cha của Đại Oa sao, hôm nay mới sáng sớm nương của Đại Oa đã khóc lóc sướt mướt mà chạy đến nhà của Nhị gia gia cáo trạng, xem bộ dáng của Nhị gia gia hình như là rất tức giận, nói không chừng một chút nữa sẽ dẫn người tới đây tìm huynh gây chuyện đấy.

Nỗ lực hít thở lấy hơi, Lăng Kính Bằng nôn nóng nói.

" Chuyện này có gì mà lớn? Nhìn bộ dáng gấp gáp của đệ kìa, nhanh đến đây, ngồi xuống nghĩ ngơi một chút đi, đệ còn chưa có ăn cơm đi? Tiểu Văn đi vào bếp lấy thêm một bộ bát đũa đến đây đi.

"

So sánh với bộ dáng của Lăng Kính Bằng, bản thân Lăng Kính Hiên vậy mà lại rất chậm rãi, thong dong mà lôi kéo Lăng Kính Bằng tới ngồi xuống bên cạnh hắn, Đại bánh bao vốn đang lo lắng lại bị cha gọi tên, nhóc cũng rất nhanh nhẹn mà chạy vào trong bếp, còn Tiểu bánh bao thì chân mày đang nhíu lại, miệng nhỏ mím lại, vẻ mặt cực kỳ khó chịu, rõ ràng là cả nhà của Đại Oa khi dễ bọn họ trước, vì sao người chịu tội luôn là bọn họ nha?

" Đai ca, huynh rốt cuộc là có biết hay không..

"

Thật là hoàng đế còn chưa vội thái giám đã sốt ruột hết lên, thấy Lăng Kính Hiên trước sau như một vẫn là bộ dáng chuyện kia không liên quan đến mình, Lăng Kính Bằng đều đã sắp không nhịn được, nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lăng Kính Hiên đánh gãy, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lo lắng của hắn, Lăng Kính Hiên khóe miệng nhẹ nhàng cong lên:" Tốt, ta đã biết rồi, nếu ta đã dám ra tay đánh hắn bị thương thì cũng sẽ không sợ hắn đi cáo trạng, đệ cứ yên tâm đi.

"

Nếu ngay cả đầu óc suy tính cũng không có thì kiếp trước Lăng Kính Hiên hắn dựa vào cái gì mà tung hoành thế giới?

" Đại ca huynh nói vậy ý là? "

Nghe vậy, Lăng Kính Bằng cuối cùng cũng có một chút yên tâm, nhưng mà cũng chỉ có một chút mà thôi, không nghe được biện pháp cụ thể giải quyết chuyện này, hắn làm sao có thể yên tâm hoàn toàn được chứ?

" Cha, người thật sự có biện pháp đối phó chuyệt này thật sao? "

Tiểu bánh bao để xuống chén đũa chạy tới leo lên chân của hắn ngồi, ở trong ngực hắn ngửa đầu lên vẻ mặt lo lắng mà hỏi, vừa lúc Đại bánh bao cũng cầm một bộ chén đũa đi vào:" Cha, nếu không ta..

bồi thường một ít tiền đi? "

Còn chưa nghe rõ ràng được lời nói của nhóc liền nhìn thấy được bộ dáng đau lòng trên mặt nhóc, Lăng Kính Hiên lại nhịn không được mà buồn cười, thật hiếm có nha, bánh bao nhà hắn lại chủ động quăng tiền ra để đổi lấy bình an, nếu ngày thường mà nhóc cũng hào phóng như thế thì tốt rồi.

" Con mà bỏ tiền ra được thì cha của con cũng không có vui đâu.

"

Ném cho hắn một ánh mắt mỉm cười, Lăng Kính Hiên thấy bộ dáng của ba người hình như càng thêm hoang mang, bất đắt dĩ mà cười cười nói:" Năm năm trước sở dĩ ta bị trục xuất khỏi Lăng gia, bị đuổi đến địa phương chim không thèm ỉa, rùa đen cũng không thèm lên bờ này, lý do duy nhất chính là, mọi người trong thôn đều cho rằng ta làm ra chuyện đồi phong bại tục, làm mất mặt bọn họ, nói cách khác, bọn họ muốn duy trì mặt mũi của bản thân, hiện tại tuy đã trôi qua năm năm rồi, nhưng mà lúc lựa chọn giữa lợi ích của một hai người và mặt mũi của toàn thôn, ta dám khẳng định, bọn họ vẫn sẽ chọn cái thứ hai, Tam đệ, một chút nữa khi ngươi đi bán cá liền nghĩ cách đem chuyện của ta cùng cả nhà Đại Oa truyền ra ngoài, nhớ kỹ, nhất định phải luôn luôn cường điệu chuyện cả nhà Đại Oa khi dễ cô nhi quả phu chúng ta, lại luôn lợi dụng sự bất mãn của thôn dân đối với chúng ta mà muốn bức tử chúng ta, ta tức giận quá mới muốn mang theo hai nhi tử đi huyện thành cáo quan, tốt nhất là làm lớn đến mấy thôn bên cạnh đều biết, kể từ đó, Nhị gia gia của chúng ta sẽ không thể không bỏ qua chuyện này.

"

Thời đại này nam nhân cùng nam nhân là có thể thành thân, trong ký ức của nguyên chủ có chuyện này, đương kim hoàng hậu là nam nhân, nhưng mà hình như hiện tại đã bị phế rồi, đương nhiên, hắn cũng không rãnh quan tâm sự tình của triều đình hay hoàng thất ra sao, lý do mà suốt mấy năm nay hắn luôn bị người mắng là yêu nghiệt, trở thành chuột chạy qua đường bị mọi người đuổi đánh còn không phải là vì hắn thân là nam nhân lại có thể mang thai sinh con sao, hơn nữa cha của hai tiểu bánh bao đến bây giờ còn không rõ là người phương nào, đây là vấn đề mặt mũi của toàn bộ thôn dân ở Lăng gia thôn, nếu nói như vậy thì Nhị gia gia của hắn thân là lý chính cũng sẽ không muốn loại chuyện gièm pha này lan truyền tới huyện thành đi? Mà một khi hắn cáo quan, vì che giấu chuyện tình xấu xa không thể để lộ ra ngoài sáng, vì mặt mũi của Lăng gia thôn, hắn khẳng định sẽ ngăn cản chuyện này, cho nên, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện này.

" Đệ đã hiểu rồi, đại ca, cứ để chuyện này cho đệ lo.

"

Người Tam đệ này của Lăng Kính Hiên lại không phải là kẻ ngốc, trong nháy mắt Lăng Kính Bằng đã hiểu rõ ý của đại ca hắn, chớp mắt liền buông xuống sự lo lắng nôn nóng trong lòng, dũng cảm vỗ ngực mà bảo đảm, khuôn mặt ngăm đen chắc khỏe trong rất tuấn tú nở rộ sự thuần phác thành thật, lại mang theo một nụ cười có chút gian xảo.

" Cha, như vậy thật sự sẽ không sao chứ? "

Tiểu bánh bao vẻ mặt có chút mê mang, một bộ có nghe nhưng lại không có hiểu, ngược lại Đại bánh bao thì có vẻ hiểu được một chút, nhưng mà khuôn mặt nhỏ lại nhăn càng lợi hại hơn, không có biện pháp, nhiều năm qua bọn họ đã sớm như chim sợ cành cong, phàm là bọn họ cùng người trong thôn xảy ra chuyện gì đi nữa thì cuối cùng người chịu xui xẻo cũng chính là bọn họn không phải sao? Nhóc thật không dám tin tưởng, chuyện này sẽ dễ giải quyết như vậy.

" Cứ thử xem thì chẳng phải là sẽ biết hay sao?"

Nhướng mày, Lăng Kính Hiên cũng không nói thêm nữa, sau khi ăn cơm nước xong liền mang theo Lăng Kính Bằng đi ra tiền viện xem cá, chờ sau khi tiễn hắn đi, Lăng Kính Hiên liền tìm được ở phía sau hậu viên một cái giỏ tre còn sử dụng được một chút, lại kiếm được một cái lưỡi hái miễn cưỡng được cho là sắc bén trong nhà, nắm tay hai tiểu bánh bao đi vào núi, chuyện xảy ra trong thôn, chờ bọn họ trở về thì chắc là cũng có kết quả đi.

.