Gần đây công việc bận rộn nên bỏ bê quá thể. Xin lỗi tất cả những độc giả vẫn luôn theo truyện của mình. Hết bận rồi, truyện lại ra bình thường nhé ^^~
- Em làm sao vậy?
- A…
Phó Diên Hựu lên tiến làm Phượng Sơ bừng tỉnh. Đứng, đứng quá gần rồi. Phượng Sơ lùi lại muốn giữ khoảng cách với Phó Diên Hựu nhưng phía sau là án thư cô vừa dựa vào, cô bối rối bật thốt lên.
- Anh… đứng yên đó.
- Phượng Sơ… Em đã hứa chúng vẫn sẽ là bạn?
- Tôi… không nói chúng ta không thể là bạn. Chỉ là anh đứng lùi lại một chút.
- Được. Anh sẽ giữ khoảng cách… như vậy được rồi chứ?
Phó Diên Hựu lùi lại, giơ hai tay về phía trước, ôn hoà hỏi lại, mong muốn Phượng Sơ bớt kích động. Anh cũng biết rõ đối với một cô gái, ký ức đêm đó thật sự là một ác mộng không muốn nhớ lại.
Phượng Sơ muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở lời như thế nào, cả hai trân trân nhìn đối phương, cho đến khi Phó Diên Hựu ngập ngừng đề nghị.
- Tôi biết… nếu nói muốn nhận trách nhiệm với em, nghe có vẻ thật giả tạo. Nhưng mà, nếu em có bất cứ việc gì cần đến tôi, xin em, nhất định hãy nói cho tôi biết.
- A… không. Tôi, phải là tôi nhận trách nhiệm với anh mới đúng. Tôi…
Chợt nhớ ra chính mình không còn là Phượng nữ đế, đây cũng không còn là ở Phượng Dụ quốc - Càn Nguyên đại lục, người trước mặt, cũng không phải sơ quân đã được tuyển chọn và bồi dưỡng nghiêm ngặt theo truyền thống của hoàng tộc, lời đã thốt ra liền không dám nói nữa.
- Em muốn nhận trách nhiệm với tôi?
Phó Diên Hựu mỉm cười, cảm thấy thú vị vô cùng. Cô muốn nhận trách nhiệm với anh như thế nào? Nếu cô đã hứa có trách nhiệm với anh, có phải là bọn họ có thể làm bạn, cô không thể vì chuyện trước đó mà cắt đứt liên lạc không muốn liên hệ gì đến anh nữa, phải không?
- Như vậy, mong sau này em sẽ chăm sóc nhiều hơn nhé.
Phó Diên Hựu hơi nghiêng đầu, đôi mắt vui vẻ khẽ cong, anh tự hỏi tự trả lời, nhanh đến nỗi Phượng Sơ không kịp suy nghĩ đã bị cộp mác chịu trách nhiệm với Phó Diên Hựu.
Phượng Sơ suýt nữa trợn tròn mắt lên nhìn Phó Diên Hựu. Quân... vô hí ngôn. Lời đã nói ra, làm sao có thể thay đổi lật lọng?
Người này, thái độ thay đổi đến chóng mặt, không hổ là ảnh đế số một của giới giải trí. Không ngờ cô ấy lại đáng yêu đến vậy? Trong đầu đã tưởng tượng ra tiểu Phó Diên Hựu véo má xoa đầu chơi đùa với tiểu Phượng Sơ đủ kiểu luôn rồi.
- Em ở lại ăn tối nhé. Mời em thưởng thức tay nghề của tôi.
- A? Không, không cần đâu. Tôi… tôi định sẽ đi đón em trai.
- Ồ. Thật đáng tiếc. Vậy ngày mai chúng ta sẽ cùng ăn trưa nhé.
- Hả? À…
- Không được sao? Hay là em vẫn không tha thứ cho tôi? Vẫn còn trách tôi?
Phượng Sơ thề cô không chịu được nhất chính là ánh mắt long lanh ửng đỏ như chực khóc, môi hồng mím lại muốn nói lại thôi này, lập tức đầu hàng đồng ý ngay tắp lự.
Không biết rằng tiểu nhân nhi trong lòng Phó Diên Hựu đang giơ tay pose chữ V, kêu Yeahhh một cách đắc ý, nhưng mặt ngoài lại vẫn dáng vẻ phong độ dịu dàng khác hẳn.
Phượng Sơ như bị mãnh thú đuổi sau lưng được Liên Vô Trần đưa đến thang máy, cùng Vũ Minh lái xe lập tức rời khỏi.
Lúc này cô mới nhớ tới điện thoại vẫn để chế độ im lặng từ lúc ở trong văn phòng Thôi Tinh Hà, Vũ Minh đã gửi báo động về biệt thự, chắc là lúc này người nhà đang lo cho cô lắm.
Quả nhiên, list cuộc gọi nhỡ của cô lên đến hơn năm mươi cuộc gọi. Điện thoại Vũ Minh để quên trong hộc tủ cũng bị gọi đến nóng bừng. Phượng Sơ vội vã gọi lại cho cha mình.
- Sơ Vân. Con đang ở đâu?
Giọng Hoa Khải Duy gấp gáp vang lên từ điện thoại khiến Phượng Sơ ấm lòng cực kỳ, người nhà của cô, luôn lo lắng cho cô.
- Con không sao. Cha, đừng cho mẹ và tiểu Ninh Vũ biết việc này. Bây giờ con đang trên đường về nhà rồi.
- Được. Sự việc bên phía cảnh sát cha sẽ xử lý. Con trước hết về nhà đã. Bảo Vũ Minh lái xe chậm một chút. An toàn là trên hết.
- Vâng ạ. Con không sao mà. Con sẽ về ngay thôi.
May mắn dự định đi đón tiểu Ninh Vũ chỉ là suy nghĩ bất chợt, cô vẫn chưa gọi cho bé, nếu không cô lỡ hẹn không đến được, thằng bé sẽ rất buồn.
- Vũ Minh, về nhà thôi.
Chữ ‘nhà’ nhấn giọng thật nhẹ, nhưng cũng thật ấm thật trầm.