Vốn cấp dưới thông báo xảy ra tai nạn cực kỳ nghiêm trọng, Hoa Khải Duy còn lo lắng con gái ông có thể bị thương tổn. Thật may mắn, Sơ Vân của ông không sao, nếu không phải đám người xấu đó đã chạy trốn hết, thì ông dù thế nào cũng phải cho bọn chúng nếm thử cảm giác sống không bằng chết là như thế nào. - Cha, con thực sự không sao mà. Cha phải hứa với con, nhất định không được nói với mẹ đâu nhé. - Được rồi. Cha không nói. Con thực sự không sao chứ? - Không mà. Con gái rượu của cha chính là nữ hiệp võ công cao cường đã đánh lui cả lũ người xấu đó rồi. - Cha sẽ sắp xếp thêm vệ sĩ cho con. - Đừng mà. Cha. Như vậy thật quá phô trương. Hơn nữa, vệ sĩ nào có thể đánh thắng được con chứ. Chỉ cần Vũ Minh đi theo con là được rồi. Đúng lúc này, Hoa phu nhân bước ra từ phòng ăn, vui vẻ giục hai cha con mau đi tắm rửa, sau đó cả nhà có thể quây quần bên nhau ăn một bữa cơm rồi. Buổi tối sau khi ngồi cùng cha mẹ tâm sự tán gẫu một vài chuyện trong gia đình gần đây, Phượng Sơ liền trở về phòng. Cô còn chưa bước đến trên giường, đã có tiếng chuông điện thoại vang lên réo rắt, Phượng Sơ bước nhanh đến bắt máy, là Thôi Tinh Hà. - Tổ tông của chị ơi, em bình yên trải qua mấy ngày không được sao? Từ khi làm người đại diện cho em, trái tim của chị được trải qua bao nhiêu sóng gió đã trui rèn đến cứng rắn như kim cương luôn rồi đó. - Làm sao vậy? - Em còn hỏi chị làm sao? Còn không phải đại tiểu thư nhà em gây chuyện hay sao hả? Em có biết lúc cha em gọi tới cho chị đã tra hỏi dữ dằn đến như thế nào không hả? Chị sợ đến linh hồn đều muốn rơi ra ngoài luôn đó. Tưởng là em lại bị bắt cóc làm con tin lần nữa rồi. Em không phải là có thể chất hút vận rủi đó chứ hả? - Được rồi. Chuyện này là sự cố ngoài ý muốn. Em sẽ xử lý triệt để. Sẽ không có lần sau đâu. - Thật sự không có lần sau? Giọng điệu hoài nghi không tin tưởng của Thôi Tinh Hà tràn qua điện thoại, Phượng Sơ có thể tưởng tượng ra được Thôi Tinh Hà đang nheo mắt nhìn cô đầy nghi ngờ, môi hơi cong lên dè bỉu một cách vô cùng chân thực. - Thật sự. Vừa cúp máy của Thôi Tinh Hà, Phượng Sơ lại nhận được tin nhắn của Phó Diên Hựu. - Em có đặc biệt thích hoặc ghét món gì không? Phượng Sơ đọc tin nhắn cũng thấy buồn cười. Lần trước khi cùng nhau đến ăn cơm ở nhà hàng Trân Vị, anh cũng đã hỏi câu này rồi. Khi đó cô nói rằng mình không kén ăn, để anh tuỳ ý chọn món. Không nghĩ tới những món anh gọi đều là khẩu vị ưa thích của cô. Thật sự là trùng hợp. Hôm đó cô còn nói phải có qua có lại, sẽ mời lại anh một bữa, cuối cùng cô còn chưa làm được lại đã nhận lời mời thứ hai của anh rồi. Lần này cô cũng nhắn lại giống lần trước, không biết ngày mai anh sẽ chuẩn bị bữa ăn như thế nào đây, Phượng Sơ có hơi tò mò. Phó Diên Hựu đã nói sẽ cho cô thưởng thức tay nghề của anh. Tự dưng lại nhớ tới Phó Diên Hựu, Phượng Sơ lại thấy đôi má tự dưng nóng bỏng. Người đó, không ngờ lại là sơ quân của cô, Ở Phượng Dụ Quốc, sơ quân là một địa vị rất đặc biệt, bởi sơ quân của hoàng thái nữ, sau khi nữ đế đăng cơ, nếu cùng nữ đế tâm đầu ý hợp, thì chính là Phượng Quân tương lai, còn nếu không, cũng sẽ được phong hiệu Khổng Tuyên Quân, quyền lực trong hậu cung chỉ dưới Phượng Quân mà thôi. Kiếp trước Phượng Sơ không có Sơ Quân, khi phụ hoàng đưa danh sách tuyển chọn cho cô, cô đã từ chối vì Lý Uẩn. Kiếp này… Phượng Sơ lật mình trên giường, nhoài người mở ngăn tủ đầu giường, từ trong một hộp gỗ có khóa linh ấn lấy ra túi gấm màu đỏ thẫm thêu kim phượng tinh xảo, lại từ túi gấm lấy ra lọn tóc kết với sợi gai thô thắt tơ hồng, tơ hồng còn xuyên qua một hạt bạch ngọc bóng mượt.