Mệt mỏi cả một đêm, cô thu hoạch được một tiểu phu quân zombie, một đống huyết quả.Thật ra thì ăn huyết quả đầu tiên hơi tanh nhưng rồi lại có vị ngọt. Cô thực sự không biết có phải tác giả đại nhân này thích ăn ngọt hay do nữ chính thích ngọt mà lại tạo ra được loại quả này nữa.Quá thần kì rồi.Nhưng vậy cũng tốt cho cô. Lôi tiểu phu quân của mình vào không gian riêng rồi nuôi cũng khá là mệt rồi lại còn phải tìm cách giấu không để ai biết thì chỉ đành đi ra khỏi căn cứ thôi.Giờ còn phải suy tính làm sao để tạo ra đế chế zombie mới là vấn đề.Cô lại trở về căn cứ rồi mang theo hai đứa trẻ đi ra khỏi nơi đó.Nhàn Vũ đến một khu dân cư nhỏ, quyết định sinh sống ở đây.Nếu nói là tạo ra đế chế zombie thì là phải biến mọi người thành zombie. Con mẹ nó thật rắc rối.Nhàn Vũ lười chả muốn động não. Cô còn phải bồi bổ bản thân nữa chứ. Không muốn làm nhiệm vụ, mặc kệ hết đi.Mỗi ngày, Nhàn Vũ nuôi hai đứa bé kia rồi thêm con zombie đại boss cảm thấy thật đau đầu.Nhàn Vũ vẫn nhiều khi phải đi kiếm thêm những bàn tay vàng để tránh Nhã Như. Đang chán, đi chuyển chỗ thì đúng lúc gặp phải đội của họ.Nhàn Vũ thấy không biết là do cô đào hố quá nhiều hay vì lí do gì mà lại xui xẻo như vậy. Hai tay thì một tay đang dắt tay Đại Bảo rồi một tay thì ôm lấy Tiểu Ngọc nữa chứ. Nhìn kiểu gì cũng giống một bà mẹ đơn thân.Gặp kẻ thù cũ tất nhiên đỏ mắt mà Nhã Như còn sợ Nhàn Vũ vì nghĩ cô ấy có hào quang nữ chính mà không nghĩ đó là mình.- Ơ. Nhàn Vũ phải không?Một cô gái bước ra nhìn thẳng Nhàn Vũ. Cô ta nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.Hầy lại một nữ phụ thích cản đường người khác.- Bây giờ sống ra sao rồi mà lại có thêm đứa bé thế này ta. Hồi xưa còn là học sinh ba tốt của trường đó. Đổi đời ghê quá ha.- Không biết có con chó nào đang sủa nữa vậy ta.- Cô....Cái đồ điếm.- Cô nói gì cơ. Không biết có con chó nào sủa rất hăng nha. Đến nỗi tôi còn không nghe thấy tiếng người nưa.Nhàn Vũ thấy người ta mắng mình như vậy cũng chẳng nổi nóng mà chỉ đối lại như vậy.Đúng là luôn có người thích xúc phạm ta mà. Nhưng không đấu lại thì lại tưởng dễ bắt nạt. Buồn ghê đó. Cô thật là khổ mà.Hai người đấu khẩu tuy không lâu nhưng đều rõ như ban ngày là không chứa nổi nhau rồi.Nhàn Vũ mặc kệ cô ta, quay sang người khác hỏi:- Có bao nhiêu trong số các người thức tỉnh dị năng rồi.- Có tầm bốn người rồi.Một chàng trai bước ra nói. Anh ta nhìn Nhàn Vũ với ánh mắt tò mò, lạ kì.Hồi xưa mỗi khi nhìn thấy hắn, cô liền châm chọc đủ kiểu vì anh hay kiêu ngạo rồi ngay sao liền bị cô đánh trả.Giờ thì anh đứng lên nói cô cũng không để ý mà chỉ lạnh nhạt nghe.Trong đám nay, ngoài Nhã Như cùng nam chính là Tôn Nghi ra thì còn một nam một nữ nữa thức tỉnh dị năng.Nhàn Vũ cũng chẳng nói gì cũng có người hỏi:- Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?- Được thôi.Nhìn vẻ mặt của Nhã Như là liền biết họ chuẩn bị đi tìm bảo bối nha. Thế thì cô liền không khách sáo đi cùng.Nhàn Vũ cùng đoàn người đi đến một ngọn núi nhỏ. Cô biết thừa có gì nên cũng không quan tâm lắm. Nhưng đó là gì thì đám kia liền chịu, đến lúc đó mới biết được.[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Đến núi Đông lăng lấy Thiên không thạch]- Phụt. Cái gì cơ.Nhàn Vũ thấy rất may vì cô nhận ở trong rừng nhặt củi chứ để người khác thấy cô vừa nãy thì tí nữa cô biết chui vào đâu.- Thiên không thạch ở đây sao?- Đúng vậy. Đến tôi cũng không ngờ ở thế giới sắp nát này lại có thứ đó.Thiên không thạch là một loại bảo thạch chứa nhiều loại linh khí trong thế giới lại thường không cố định ở bất kì đâu nên rất khó mà thấy nó.Nó lại còn dù bị hút linh khí đi lại còn có thể bù lại. Vô cùng tốt cho những người tu luyện. Còn người phàm thì ở gần linh khí có thể cải thiện sức khỏe, cơ thể của mình.Bất kì ai có được đều trân trọng nó, coi là thánh vật mà sùng bái ở thánh đường trong thế giới tu tiên. Còn cao cấp thế giới thì chỉ có ở trong nhà những vị thế gia tối cao hoặc hoàng đế.