Không ngờ lại gặp ở đây. Vậy cô liền không dễ mà bỏ qua đâu.
Nhàn Vũ vẫn chưa thể hiện sức mạnh nên vẫn có người khinh thường cô.
Nhàn Vũ vẫn mặc kệ, dù sao cũng chỉ là đi cùng đường. Tuy cũng chỉ là thi thoảng trao đổi chút đồ, nhưng chỉ dừng lại ở đó, không thêm cũng chẳng bớt.
Thân cận cũng chẳng được. Dù sao cô giờ lại còn phải chăm hai đứa nhóc cộng thêm một zombie. Người tính quả không bằng người tính đi.
Cô thật là tội nghiệp mà hu hu.....
Mong kí chủ đừng giả nai. Hại dân lành lắm đó.- Bạch Miên vô cùng khinh bỉ lên tiếng.
- Cút.
Nhàn Vũ chẳng quan tâm vẫn tự thương chính trong lòng.
Điều đó khiến Bạch Miên vô cùng tâm niệm có thể thoát khỏi kí chủ dở hơi này.
Nhàn Vũ cũng mặc kệ, cô để Mạc Thần trong lều để trông cũng tiện chăm sóc hơn.
Sau mấy ngày uống huyết mộc của cô, trông anh càng đỡ xanh xao hơn mà lại càng giống con người. Cả người không thối rữa nữa mà chỉ lành lạnh.
Mà phải nói anh cũng vô cùng thông minh, mấy ngày nay, cô trò chuyện cùng anh. Bỗng dần dần, anh cũng biết nói chuyện.
Giờ anh đã biết nói những từ đơn giản. Đôi mắt khi nghe cô khen thông minh bỗng sáng lên. Trông đáng yêu vô cùng.
Cô cũng dạy anh cách gọi cô nữa. Nhưng anh vẫn chưa nói được. Rõ ràng là rất dễ mà anh vẫn không nói như không muốn.
Cô thấy anh rất dính người. Tối đến nếu thả anh ra thì phải chấp nhận cả tối ở bên không gỡ nổi.
Sức con người không bằng zombie nên chắc chắn cô không thoát nổi. Cô chợt có chút thương Bạch Miên vì nhiều lúc cô cũng vậy. Nhưng rồi thì.....thấy tội nhưng thôi cũng kệ.
Mùa đông cô còn thấy tốt chứ đến mùa đông thì....vù vù. Cô cảm thấy lạnh buốt rồi đó.
Cô cho hai đứa Đại Bảo cùng với Tiểu Ngọc thức tỉnh dị năng trước đã. Đại Bảo thì cô cho nó thử sức trước đám zombie đã xem sao.
Dù gì không có thực lực liền bị dẫm đạp. Điều đó cô rõ hơn bất kì ai.
Cô dùng Mạc Thần gọi một đàn zombie đến. Anh tất nhiên đều nghe cô. Thành ra ở xa xa đã có một đoàn zombie đi đến.
Lần này cô cũng chỉ nhìn từ xa chứ không can thiệp vào.
Đại Bảo không tìm thấy cô thì đầu tất nhiên sẽ sợ vô cùng. Nhưng nhớ đến những gì cô đã dặn dò.
- Chính mình phải tự bảo vệ lấy mình chứ đừng trông chờ đến bất kì ai.
Nó tuy chỉ có một mình thì phải tự bảo vệ mình. Ở trong mạt thế như thế giới này liền không thể không trưởng thành sớm.
Đoàn zombie ô ập chạy vào chỗ nghỉ của họ. Những người có dị năng ngoại trừ Nhã Như cùng Tôn Nghi ra sức chiến đấu thì hai người còn lại vô cùng tay mơ mà chiến đấu.
Những luồng ánh sáng lóe hết một vùng. Nhã Như thì là dị năng giả hệ thủy nên dùng nước cuốn hết đám zombie nhưng không được nhiều lắm. Còn Tôn Nghi hệ lôi.
Đánh một đòn là một luồng sấm sét hạ xuống.
Còn hai người kia một là ánh sáng chữa trị, một là hệ thổ.
Chậc chậc. Nhìn họ vùng vẫy, cô có chút thương à nha.
Rồi vẫn chú tâm vào Đại Bảo. Cậu bé đã biết lấy đồ vật để đánh bọn zombie rồi. Phản xạ cũng không tệ vì mỗi sáng đều được Nhàn Vũ đem đi chạy.
Bỗng, một con zombie lao đến Đại Bảo. Thằng bé sững sờ. Đơ người,bỗng trong người có một luồng sức mạnh chém con zombie đó.
- Ồ. Là hệ phong sao? Hạt giống dùng khá tốt nha.
Nhàn Vũ ngồi trên cây trầm ngâm nghĩ rồi cười thầm.
Cô cũng lao xuống dùng đoản kiếm chém hết những con zombie xung quanh thằng bé.
Vì vừa mới thức tỉnh thì sức mạnh có khả năng phản phệ cộng với cơ thể mất hết sức lực mà bất tỉnh.
Bế thằng bé lên thì lại thấy Mạc Thần nhíu mày, kéo tay cô hơi khàn nói:
- Bỏ.
- Hử. Bỏ cái gì. Nhưng trước tiên thì anh bỏ em ra đã.
- Nó.
- À. Vậy anh bế đi.
Nhàn Vũ cười đùa. Mạc Thần cướp luôn Đại Bảo từ tay cô. Rồi nhìn cô không hài lòng như dỗi rồi vậy.
Nhàn Vũ thấy thế cũng chỉ có thể cười cho qua. Hai người đi đến xe của mình rồi chạy đi. Không ngờ Nhã Như cùng đám người kia thấy cô liền lao đến, nhào vào xe đến khiến nó xóc nảy.
Cuối cùng chỉ còn một người không vào được mà còn một đám zombie.
- Không!!!! Mở, mở cửa ra đi. Cho tôi vào, cho tôi vào đi mà.
Người trong xe thì không đồng ý, cứ kêu cô mau chạy đi.
Nhàn Vũ nghe thấy mà đau cả đầu. Tức giận, cô cầm đoản kiếm lao ra khỏi xe, lao thẳng vào đám zombie.
Mỗi nhát là một đoàn zombie ngã xuống, cô còn dùng cầu lửa đốt rụi bọn chúng.
Xong xuôi, màu đỏ rực của lửa bao lấy cô như muốn nuốt trọn cô. Cả người không bị dính bụi, hay vết bẩn từ xác sống.
Nhìn cô như cường giả nhìn xuống thế gian với ánh mắt nhạt nhẽo, tĩnh lặng không dao động.
Vừa sôi sục vì sắc đẹp của cô thì lạnh lẽo vì uy áp.
Trông cô lúc này vô cùng đáng sợ lại mị hoặc thu hút. Khiến nữ nhân ghen tị, nam nhân ham muốn, chinh phục nhưng tâm đã lại thuộc về một người.