Nữ Phụ Đam Mĩ, Hệ Thống Đồ Sát

Chương 1: Hệ Thống

Trời đêm tỏa sáng lấp lánh với những ngôi sao và ánh trăng, gió thổi hiu quạnh. Xung quanh là các tòa nhà cao ốc trọc trời. Tại 1 bãi đổ hoang. Hiện lên một khung cảnh huyết tinh, một chàng trai tuấn tú, trong ánh mắt toát lên vẻ điên cuồng, vui thích. Còn trên tay cầm một cây kiếm katana dính đầy huyết, bàn tay vung kiếm lên điên cuồng chém vào những người xung quanh-những tên côn đồ. Mỗi nhát kiếm đều rất sâu và khủng bố, những đường kiếm sắc lẹm xiên qua trái tim của từng người như đang xiên thịt.

Những tên côn đồ còn lại, may mắn hiểm tránh thoát được không bị một kích tất sát nhưng vẫn bị trọng thương sâu đến hiện cả cốt, chúng nhìn con người đang điên cuồng giết người kia. Cảm thấy toàn thân tê dại và sợ hãi, chúng nhìn người đó như 1 con ác quỷ điên cuồng, con ác quỷ đó giết người như chỉ đang múa kiếm, ánh mắt chỉ có điên cuồng và không hề có chút bất an hay sao động khác, giống như đối với người đó, mạng người cũng chẳng là gì.

Những tiếng kêu thảm thiết vẫn vang mãi cho đến khi 20 người toàn bộ tắt thở. Người đó hay đúng hơn là ác quỷ giết người xong, trên người dính đầy huyết, hoàn toàn không có thở suyễn vẫn bình đạm như không phải vừa giết người mà chỉ đang đi bộ bình thường. Người đó nhặt từng thi thể chất thành một tiểu sơn như đang làm một tác phẩm mỹ lệ. Sau đó rửa sạch những dấu vết của mình, rồi mới chậm rì rì đi về.

Đến nay, hắn đã giết rất nhiều người... có lẽ.. cũng đến lúc kết thúc. Xong hắn cầm lên cây kiếm, tự đâm một nhát vào tim, cơ thể hắn ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, ánh mắt mơ hồ rồi nhắm lại...mãi mãi.

-"Dung nhập linh hồn: Không thể"

-"Sửa chữa cơ thể: 0%...5%...43%...50%...95%, không thể chữa hoàn toàn khỏi bệnh ám ảnh"

-" Chuyển thế giới:...hoàn tất"

Tiếng máy móc vang lên, rồi mọi thứ lại về im ắng.

----Phủ Thừa Tướng---------

Trên giường, một thiếu nữ thanh tú, xinh đẹp đang ngủ, sau hàng lông mi khẽ run, ý nghĩa là sắp dậy. Nàng mở choàng mắt, ánh mắt bình lặng, âm u sâu thẳm không hề có tí linh hoạt đáng yêu của một thiếu nữ. Nàng dần ngồi dậy, nhìn lên bàn tay của mình, bàn tay trắng nõn, thon dài không 1 tí vết chai. Từng ngón tay thon dài rõ khớp xương. Lẳng lặng một lúc, trên môi nàng dần nở nụ cười, nụ cười đáng sợ, rất thấm người như vừa thức tỉnh tu la dưới địa ngục (đúng ròi).

Nàng là Quân Lâm Ngọc- nữ giả nam tổng tài, hiện là đích nữ phủ thừa tướng. Lâm Ngọc xuyên vào cuốn truyện đam mĩ [Thê Tử Của Vương Gia là Nam nhân]

Nữ phụ này là thanh mai trúc mã của nam chính tiểu thụ- Hoa Nhược Phong, 2 người đều thích nhau nhưng ai mà ngờ. Sau tiểu thụ phải thế thân thay em gái gả cho vị vương gia bị liệt chân trong khi đánh giặc. Còn em gái do yêu người khác và cũng đã có mang nên không thể cưới vị vương gia này. Hôm đó, tiểu thụ trước ngày xuất giá hẹn gặp nữ phụ Lâm Ngọc, đau lòng và khổ sở nói: "Chúng ta chấm dứt thôi, muội hãy quên ta đi."

Vị nữ phụ này đau khổ, hai hàng nước mắt nối đuôi nhau rơi xuống, nàng nhìn người mà nàng yêu, gương mặt trắng nõn đôi môi đỏ hồng, dáng người nhỏ nhắn mặc bộ quần áo nữ , nàng hít một hơi thật sâu: " Phong ca ca, huynh nhất định phải đi sao?" . Nhược Phong im lặng một lúc rồi nặng nề nói:" ân"

Nữ phụ Lâm Ngọc nâng chiếc khăn lên lau nước mắt, nàng nở nụ cười thật tươi, nụ cười khiến lòng Nhược Phong hoảng hốt: " Được, vậy chúng ta chấm dứt từ đây, muội chúc huynh hạnh phúc. Từ giờ cứ coi như chúng ta là bạn bè tỉ muội, nếu vị Lập vương gia đó dám khi dễ huynh, cứ đến tìm muội, muội sẽ giúp huynh. Thôi...Lập vương phi, muội xin cáo từ, hẹn gặp lại trong hôn lễ ngày mai của vương phi."

Nói xong nàng xoay người đi về phủ, để lại Hoa Nhược Phong với hàng nhiệt lệ đằng sau.

Sau khi hôn lễ kết thúc, vào đêm động phòng. Vị vương gia không muốn cưới thê tử nên uống rượu xong trực tiếp đi vào thư phòng. Sau 2 người dù sao cũng ở cùng 1 mái hiên nên lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy, vị vương gia cũng đã biết Nhược Phong là nam . Hai người thổ lộ với nhau rồi thổ lộ cái là lăn giường. Hóa ra là vương gia giả liệt. Nhưng vì lần gặp mặt chia tay hình ảnh nụ cười và lời chúc phúc của nữ phụ khiến Nhược Phong càng áy náy, đau khổ vì mình đã phụ tình. Vị vương gia thấy vương phi của mình sa sút, không ăn không uống nên lo lắng, hỏi nhưng Nhược Phong không trả lời nên đã đi tra ra cuộc tình thời thơ ấu của Nhược Phong, nghĩ vương phi của mình vương nhớ người cũ nên ghen ghét nữ phụ, tìm người hãm hại nữ phụ, chuốc thuốc rồi cho người hi*p d*m rồi sắp xếp để Nhược Phong "tình cờ" thấy. Thế là toàn bộ cái gì mà áy náy, đau lòng đều biến cmn hết. Rồi Nhược Phong và Lập vương gia sống hạnh f*ck, sau Lập vương gia lật đổ nhà vua, chiếm ngôi hoàng đế, Nhược Phong thành hoàng hậu, nhưng vì là vua nên không thể vô hậu nên phải cưới thiếp. Lập vương gia coi thiếp thất chỉ là công cụ sinh sản, còn tâm thì trao hết cho Nhược Phong. Hết.

----Quay về bây giờ--------

Thời gian Quân Lâm Ngọc vừa mới xuyên là lúc nữ phụ Lâm Ngọc mới đi gặp tiểu thụ về. Lâm Ngọc bước chân đến chiếc gương, trên gương phản chiếu ra khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp ở mức thanh tú không như truyện xuyên không, toàn xinh đẹp như hoa nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng đây vẫn là khuôn mặt của Lâm Ngọc, chẳng qua trong trẻ hơn trước rất nhiều. Hệ thống nói, vì linh hồn không dung nhập được nên trực tiếp xuyên luôn cả cơ thể trước và cơ thể được sửa chữa cho trẻ lại và chữa hết những vết chai vết sẹo trên người.

Sau một lúc, Lâm Ngọc ngồi dậy, đi đến trước tủ chọn một bộ y phục gọn gàng nhất, sửa soạn rồi đi ra khỏi phủ. Lâm Ngọc đi đến tiệm y phục thay bộ nam trang màu trắng với xanh lá nhạt có thêu hình cây trúc, tóc vấn lên, cài 1 chiếc trâm ngọc ngà tinh sảo. Ngay lập tức, một vị công tử ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, soái tạc thiên ra đời, nếu nam chính công ở đây thì chắc chắn chỉ có nước bị ép thành cạn bã, chỉ tổ xách giày cho Lâm Ngọc.

Vừa bước ra khỏi cửa, toàn bộ mọi người cả nam lẫn nữ, già trẻ gái trai đều dán mắt lên Lâm Ngọc, mọi người như đơ ra. Ngườ ghen ghét, người hâm mộ, mê luyến, tấm tắc. Lâm Ngọc cũng không để ý vì đã quen rồi. Lâm Ngọc đi thẳng đến nơi vị sư phụ dạy y thuật cho nữ phụ, vị này không có trong sách mà nó ở trong kí ức của nữ phụ, lúc dạy xong vị sư phụ đó đã bảo nữ phụ Lâm Ngọc bao giờ thành thạo thì hãy đến 'Sinh Địa' tìm vị đó.

Đến nơi, Sinh Địa là nơi thuộc sở hữu của vị sư phụ này, công việc cụ thể của nó là gì thì Lâm Ngọc cũng không có hứng thú biết. Lâm Ngọc đi đến trước quầy, có một vị cô nương nhỏ nhắn thủy linh tầm 13-14 tuổi. Lâm Ngọc đưa miếng ngọc bội của sư phụ ra: " Cô nương, tại hạ đến tìm Năm Thiếu (danh sư của vị sư phụ)."

Cô nương nhìn lên miếng ngọc bội rồi mới nhìn lên mặt của Lâm Ngọc, ngay lập tức ánh mắt tỏa ra ánh sáng phao phao: " Ngươi quen biết gia gia? Chờ tí chờ tí ta gọi người ngay." Sau đó gọi một người vào bảo đi tìm gia gia về. Xong cô gái tự quen biết cười tươi: " Ta là Thiếu Hoa, là chủ quầy tài ba nhất nơi này đó, còn ngươi tên gì? Có thê tử chưa?Thấy ta thế nào?"

Lâm Ngọc có chút buồn cười nhìn cô nương trước mặt, cười nhẹ:" Tại hạ tên Lâm Ngọc, chưa có thê tử, cô nương rất xinh đẹp, nhưng tại hạ chưa có ý định thành gia."

Thiếu Hoa cũng không thất vọng mấy nhưng vẫn làm bộ 'ta thất vọng, ta khổ sở, cầu an ủi'.: "tại sao chứ a~" cái miệng nhỏ chu chu lên tỏ vẻ chán nản. Ngay lập tức, bỗng kêu "a, sao ngài cốc con". Thì ra Thiếu Hoa bị Năm Thiếu cũng là sư phụ của Lâm Ngọc cốc đầu: "Ngươi một tiểu nha đầu cứ đòi gạ gẫm nhà người ta, ta không muốn tuyệt hậu đâu." Rồi quay sang từ ái cười, gương mặt sung sướng: "Ai Lâm Ngọc a, không ngờ con học nhanh thế. Nào nào mau vào trong, dạo này con thế nào rồi? Không ngờ 1 cô nương gia lại anh tuấn như thế a."

Thiếu Hoa: ??? Cô nương gia???..."Cô nương gia? Ngươi ngươi là nữ?...Oa đau lòng qá QwQ" Sau lại kiên định: "Nữ cũng được...Tiểu Ngọc Ngọc ta phải cho ngươi sinh hầu tử anh anh anh QvQ." Rồi 1 tiếng cốc thanh thúy lại vang lên: " Thu lại Thu lại, ngươi làm da gà của gia gia sắp rớt hết rồi, liêm sỉ rơi mau nhặt."

Thiếu Hoa vừa bị ăn đau, ủy khuất rưng rưng cắn khăn tay nhỏ không biết từ đâu ra, ngồi trong góc phòng vẽ xoắn ốc. "Tiểu Hoa" Tiếng gia gia vang lên, Thiếu Hoa vẫn rưng rưng ủy khuất nhìn lại, trong đầu nghĩ gia gia chắc sẽ an ủi mình đây, nhưng kết quả là. "Tiểu Hoa, khăn con đang cắn là khăn con vừa lau chân."

Thiếu Hoa:??? ....Ngài có phải thân gia gia không. Vô tình lại đưa khăn lên chuẩn bị cắn xong lại sực nhớ ra là khăn lau chân, ghét bỏ vứt một bên... ói tiếp.

-------------------Góc Tác Giả------------------

Mấy chương sau ta sẽ giải đáp dần dần tại sao nữ chính lại ngược tiểu thụ và tẩn công. Bật mí: thụ sẽ đến với công khác.

Mà Nữ phụ từ 5t bị bệnh nên phải về quê chữa trị, đến hôm Nhược Phong gả mới quay trở về.

Cầu cất chứa a~ lạp lạp lạp~