Thở dài, thôi chấp nhận. Cô lấy mũ lưỡi trai màu đen đội lên. Cô xuống nhà chỉ thấy người hầu đang dọn dẹp liền ra ngoài ngắm căn biệt thự. Căn biệt thự có màu chủ đạo là đen trắng vừa sang trọng vừa không cầu kì. Trước ngôi biệt thự là một đường dẫn tới cổng. Hai bên là những hàng hoa quý hiếm. Đi hết căn biệt thự cũng đã 5h tối. Cô liền đi tìm quản gia bảo sửa căn phòng của cô thành màu đen như kiếp trước. Lúc sửa xong là 1h sau, cô lên phòng và tắm rửa. Tắm rửa xong thì có tiếng gõ cửa của người hầu:- Thưa tiểu thư! Mời cô xuống dùng cơm.- Ừ. Cô lên tiếng.Cô chuẩn bị tinh thần thật tốt để gặp gia đình nguyên chủ. Cô vào phòng ăn thấy có 2 người tầm 40 tuổi chắc là Cố Thiên Minh và Trần Ngọc Linh-ba mẹ nguyên chủ. Cô lên tiếng chào họ:
-chào... ba...mẹ. :Thật khó nói , may nguyên chủ ít nói".Họ quay lại nhìn cô tươi cười:- Vào ăn cơm đi con, đừng đứng ở ngoài cửa như thế. Mẹ bảoCô gập đầu bước vào ngồi xuống ghế. Họ thấy thế liều có chung một suy nghĩ "Nguyệt nhi sao ăn mặc khác thường ngày thế nhỉ? Nói chuyện còn ít hơn xưa và ...lạnh nhạt??? Thôi Nguyệt nhi vẫn là Nguyệt nhi là đứa con bảo bối của họ". Ba mẹ cô luôn gắp đồ ăn cho cô còn cô thì không thể từ chối. Bữa cơm diễn ra rất ấm cúng cùng sự lúng túng của cô trc người lạ. ( có gì sai sót thì hãy chia sẻ ở dưới tác giả nguyện lắng nghe)