[Nữ phụ] Đừng đến gần, tôi trầm cảm

Chương 3: Kí ức

Tối hôm đó, Cố Minh Nguyệt ( ở trong thân xác khác nên gọi tên nguyên chủ) mơ về quá khứ của Tần Nguyệt Tuyết khi bé. Hồi 3 tuổi Tần Nguyệt Tuyết đi học( là con quý tộc nên phải học những điền cần thiết rất sớm ) và bị bắt nạt. Tần Nguyệt Tuyết là người trầm tính nên không nói với ai trong tự mình chịu đựng. Từ đó Tần Nguyệt Tuyết có cảm giác sợ người lạ cảm giác đó càng mạnh hơn khi cô bị 1 đám bạn đánh vì ghen tị sắc đẹp của cô. Nhiều lần như thế Tần Nguyệt Tuyết có ý định tự tử nhưng lo cho ba mẹ nên cô thôi. Ý định đó cứ tưởng đã biến mất nhưng ko nó lại xuất hiện khi cô suýt bị côn đồ hãm hiếp. Lần đó do tắc đường nên tài xế riêng không đến đúng giờ đón cô. Cô đã rất hoang mang khi những người khác đã về hết. Trong đầu cô liền nảy ra ý đi bộ về. Cô nhanh chóng đi nhanh trên đường dựa theo trí nhớ của mình để về nhà. Đi qua một cái ngõ thì xuất hiện những tên côn đồ. Một tên gầy tàn nhan đầy mặt tiến tới:

- Bé con! Bé đi lạc à? Chú dẫn bé về nhé.

Trong đầu thì thầm nghĩ "Hàng hôm nay ngon thế chắc được một bữa vui đùa thỏa thích cùng đàn em".

Cô nghe thấy thế thì trong lòng sợ hãi lùi bước định quay đầu chạy thì bị một tên béo lùn bắt được:

- Định chạy à không dễ đâu ngoan ngoãn mà bồi bọn ta nếu không sẽ rất đau đó.

Tần Nguyệt Tuyết sợ hãi, giãy giụa muốn thoát ra khỏi bàn tay của tên đó nhưng sức người lớn và trẻ con chênh lệch qua lớn. Cô thấy giãy giụa không ăn thua nên đành mặc kệ để họ đưa đi. Tần Nguyệt Tuyết không định kêu cứu như những đứa trẻ khác vì càng nhiều người cô càng sợ. Tần Nguyệt Tuyết chỉ khóc nhỏ trong lòng còn mặt ngoài lại tỏ vẻ không có chuyện gì cả. Họ đưa cô vào trong ngõ. Tên to con đó ném cô xuống đất:

- Không đau đâu bọn anh sẽ làm nhẹ nhàng. Ngoan thì sẽ có thưởng cho cưng đó, tiểu thiên sứ.

Nói xong họ đưa tay xé quần áo trên người cô. Lúc đó Tần Nguyệt Tuyết đưa mắt ra ngoài ngõ thấy có khá nhiều người đi ngang qua và đã thấy cảnh đó nhưng mặc kệ họ vẫn lướt qua như bình thường. Có lẽ những cảnh như thế này họ đã thấy nhiều và cũng không quan tâm, để ý đến vì họ nghĩ đó không phải công việc, trách nhiệm của họ. Nhưng thật ra đó chỉ là lý do để gạt bỏ lòng dạ thối nát, bẩn thỉu; đạo đức giả của họ thôi. Thấy như vậy Tần Nguyệt Tuyết càng cảm thấy sợ hãi con người, xã hội, thế giới xung quanh chỉ muốn trốn đi hoặc biến mất để không thấy những thứ đó. Khi bọn chúng xé gần xong bộ đồ trên người cô thì cũng là lúc vệ sĩ nhà cô xuất hiện và ngăn bọn chúng lại. Thật may lúc tài xế riêng đến không thấy tiểu thư đâu đã nhanh trí gọi cho vệ sĩ đến tìm cô vì đoán cô không đi xa.

Sau khi từ bệnh viện về Tần Nguyệt Tuyến nhốt mình trong phòng không ăn cơm làm cho người trong căn biệt thư lo lắng, lộn xộn cả lên. Tình trạng tiếp diễn đến chiều hôm sau. Một người làm vườn thấy cửa phòng tiểu thư mở ra. Lúc sau tiểu thư bước ra đứng lên lan can làm cho người đó hoảng sợ chạy đi bảo người đến. Người hầu trong nhà nghe tin liền chạy ra vườn ngó lên khuyên tiểu thư:

- Tiểu thư đừng nhảy xuống.

- Xin tiểu thư nghĩ lại.

- Nếu tiểu thư mất lão gia và phu nhân phải làm sao?

-..........................

Một người trong đám người hầu nhanh tay gọi cho ông bà chủ. Một người khác huy động vài người đi lấy đệm. Khi nhận được cuộc gọi ông bà ra lo sợ liền hủy cuộc họp, cấp tốc chạy xe thật nhanh về nhà. Lúc về đến nhà liền chạy đi xem con gái thế nào nhân tiện gọi cho người phá khóa, bác sĩ giỏi đén đây ngay. Đến nơi họ thấy con họ đang đứng trên lan can thân hình mảnh khảnh toàn xương, da xanh xao gió thổi làm cho thân hình lung lay. Mẹ cô nhìn thấy đã không trụ được mà ngã quỵ khóc sướt mướt khuyên con:

- Tuyết nhi!..... Con ngoan..... nghe lời mẹ đừng đứng đó nữa...... vào trong đi nguy hiểm lắm.

Ba cô hét to lên giọng khàn khàn đầy lo lắng:

- Tuyết nhi! Con là đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất lại là con một. Có phải muốn ba mẹ đau buồn đến chết không? Có chuyện gì cứ từ từ nói với ba mẹ. Còn nếu vì chuyện đó thì nó cũng đã qua rồi cứ bình tình đừng nghĩ quẩn. Tuyết nhi nghe lời mẹ con đi. Tránh xa lan can ra đi vào phòng đi. Xin con đó.

Đến đây ông đã bật khóc. Cô thấy vậy cũng bất khóc theo:

- Ba mẹ con yêu ba mẹ rất nhiều nhưng con xin lỗi.

Nói xong Tần Tuyết Nguyệt định nhảy xuống thì bị một cánh tay kéo vào trong thật may thợ phá khóa đã đến phá khóa phòng và kéo cô vào phòng kịp lúc. Ba mẹ cô thấy thế liền chạy nhanh đến phòng con gái. Mẹ cô đã chạy đến ôm cô vào lòng:

- Tạ ơn chúa! con không sao thật tốt.

Nói xong còn khóc một trận. Vừa lúc bác sĩ đến tiên thuốc an thần cho cô. Mẹ cô đặt cô lên giường cho bác sĩ khám. Ba cô ôm mẹ cô vào lòng. Bác sĩ khám xong liền ra khỏi phòng. Ba mẹ cô đi theo. Bác sĩ nói với hai người cô bị trầm cảm khá nặng rồi kê đơn thuốc và nhắc nhở những điền cần chú ý song ra về.

Nửa đêm cô thức dậy. Ngồi bật dậy. Trên người mồ hôi đẫm đề . Cố Minh Nguyệt cả người dịch lên đầu giường, co người lại, hai tay ôm gọn cả người lại.

( tác giả không biết viết h và nếu viết trong truyện chỉ sơ qua và có gì thắc mắc cứ hỏi tác giả)