Phải mất một thời gian cô giáo mới ổn định được lớp. Khi thấy lớp ổn định, cô giáo Văn bắt đầu vào bài học. Minh Nguyệt thấy cô giáo ghi bài lên bảng rồi mới chậm chạp bỏ sách vào cặp, lấy sách vở Văn ra chép bài.
Tuy cô đã hoàn thành mấy bằng tiến sĩ rồi nhưng đó là ở kiếp trước còn bây giờ thì chỉ là một đứa học sinh THPT.
Đang giảng bài thì có tiếng đạp cửa vang lên buộc bài học phải ngừng lại, mọi người ngước nhìn nơi phát ra tiếng động.
Ngoài cửa có hai người bước vào một nam một nữ. Người đạp cửa chính là người nữ. Hai người vừa bước vào đã khiến cho cả lớp ồn ào cả lên. Cô ngước lên, đẩy gọng kính nhìn hai người ( tg: Nếu thắc mắc tại sao chị Nguyệt nhà ta lại đeo kính thì xin thưa kiếp trước chị bị cận ). Vừa nhìn cô đã biết là Nguyễn Bích Ngọc và Trịnh Tế Tư- hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết kia.
Trong miêu tả Nguyễn Bích Ngọc có nét xinh đẹp tà mị, mái tóc dài đen mượt, đôi mắt đen giảo hoạt, môi hồng trái tim, da trắng mịn, khí chất mạnh mẽ, cao quý, yêu mị. Nhưng theo cô nhìn: Nguyễn Bích Ngọc có gương mặt giả tạo, khí chất cao ngạo, hống hách, không coi ai ra gì, khuôn mặt nhờ phấn son nên mới đẹp như vậy, thế nào mà tác giả lại viết thành như thế? ( tg: chị ơi! Chị ở kiếp trước là luật sư, nhà tâm lý có con mắt tinh tường thì tất nhiên nhìn người chuẩn hơn rồi). Đúng là không thể tin vào tiểu thuyết.
Trịnh Tế Tư có vẻ đẹp ôn nhu như áng nắng mặt trời. Trên môi luôn nở nụ cười làm nữ nhân điên đảo. Mái tóc vàng nhạt bồng bềnh. Đôi mắt xanh lá biết cười thu hút ánh nhìn. Xung quanh tỏa ánh sáng. Khí chất ôn hòa, vui vẻ. Nhưng Minh Nguyệt thấy nụ cười ấy thật giả tạo.
Đánh giá xong cô cũng chẳng quan tâm đến nữa chú tâm vào bài vở. Còn những người còn lại trong lớp học luôn hướng theo từng bước chân của hai người kia. Có vài người còn hét lên:
- Oa...hôm nay anh Tế Tư thật đẹp.
- Hôm nay hai người lại đi học chung à.
- Hôm nào chẳng thế
- Nữ thần lạnh lùng đi với hot boy ấm áp tạo lên không khí thật hài hòa làm sao.( Tg: con lậy thánh! Thánh vừa vừa thôi. Băng với lửa mà hợp)
- Anh Tế Tư! Chỉ cho em con đường đến tim anh đi.
- Bà ơi! Anh có người yêu rồi.
- Kệ tui.
- Nữ thần! Em có yêu bản thân mình ko? Nếu có làm tình địch với anh nhé.
- Ông không sợ mấy thằng kia ( ý muốn chỉ các nam chính) nghe thấy à?
- Chỉ nói thôi không sao đâu.
- Ông đừng chen mồm vào.
.......................
Hai nhân vật chính gây ra thì một người cứ tỏ ra lạnh lùng, không quan tâm nhưng bên trong lại nghĩ " Nói tiếp đi. Nói to lên. Hahaha. Chẳng ai có thể xinh đẹp, tài giỏi như ta đâu. Nếu có ta sẽ khiến nó phải chết." ( Tg: Đồ điên! Thần kinh vừa thôi. Bệnh viện tâm thần luôn mở cửa chào đón mi đó. Nếu mày tài giỏi thì học ở lớp 10B à.)
Người còn lại trên mặt vẫn nở nụ cười nhưng bên trong thì" Điếc hết cả tai. Giả bộ khổ quá. Thôi, vì tương lai tươi đẹp, chịu. Ê! Sao các ngươi cứ nhìn Ngọc Nhi của ta vậy? Muốn bị móc mắt à? Ngọc Nhi là vợ của bọn ta đừng mong cướp( Tg: Xin mời! Xin mời hót về nhà đi, đừng chạm đến chị Minh Nguyệt nhà ta. Hứ)".
Khi đi qua bàn chị nhà ta thì chị Minh Nguyệt đã thành tâm điểm chú ý của hai người. Hai người đều có suy nghĩ riêng hiện trong đầu. Một người là " Con nhỏ này là ai? Muốn cướp đàn ông của bà à, con hồ li tinh. Mày giả bộ không si mê để anh ấy chú ý đến mày rồi yêu mày hả? Mơ tưởng.( Tg: Con tự kỉ kia! Mi dám chửa chị Minh Nguyệt ta sẽ cho mi chết thật khó coi. Còn nữa, chi ta không muốn dành đàn ông của mi đâu. Mi đi mà mang bọn mù về)". Nghĩ xong Bích Ngọc còn khoác tay Tế Tư như thể hiện chủ quyền .
Còn Tế Tư lại nghĩ" Tại sao cô ta lại không chú ý, si mê mình?( Tg: Dở à? Ngươi tưởng ai cũng phải yêu ngươi à? Mơ đi. Độc giả: Con tg kia sao mi luôn chen mồn vào thế hả? Muốn chết à? Tg: Ko muốn. Nhưng các ngươi có thể chọn là không nghe mị. Độc giả: 'cứng họng') Trong sách có gì hay đâu mà xem chăm chú thế?" Minh Nguyệt biết hai người nhìn mình nhưng mắc kệ đọc sách tiếp.
Tiểu Ly bàn bên cạnh cũng thấy lạ" Không phải thường ngày hai người kia không quan tâm tới ai sao? Sao hôm nay lại nhìn Tiểu Nguyệt ghê thế? Hay định làm gì Tiểu Nguyệt? Không được mình phải luôn chú ý bảo vệ Tiểu Nguyệt mới được. Tiểu Nguyện rõ ràng là của mình không ai được đánh chủ ý lên người cậu ấy" còn bày ra vẻ khẳng định nữa chứ. Thế là từ đó Minh Nguyệt luôn có một cái đuôi đi theo sau. Khi nam nữ chính vừa vào chỗ cũng là lúc cô giáo Văn hồn nhập lại vào xác. Cô ho mấy tiếng rồi quát lớp giữ trận tự để học tiếp( Tg: cẩn thận viên họng, mất giọng cô ơi!).
---------------------------------------------
Tg: Hello các độc giả! Tác giả sắp phải thi học nghề rồi nên cố gắng hoàn thành chương này. Tuy nội dung không quan trọng lắm nhưng mong độc giả ủng hộ. Xin trân trọng cảm ơn.