[Nữ phụ] Đừng đến gần, tôi trầm cảm

Chương 7: Thói quen lâu phai

Trong tiết học chẳng có ai để ý cô ngoại trừ😁😁😁😁 ba người.

     

     Giờ giải lao , học sinh toàn trường tụ họp ở canteen. Còn cô đang ở một mình trên sân thượng cùng với hộp cơm của mình. Tay cầm thìa và ...

              

.............. ĂN🤐🤐🤐.

      

     Không gian thật yên tĩnh, mát mẻ. Cô rất thích. Thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ đi qua nhưng cô...........

.......... KHÔNG QUAN TÂM😑😑😑.

     Từ trên sân thượng nhìn xuống ta thấy cả sân trường, xa xa là những căn nhà cao ốc thật cao to, đẹp đẽ. Nhưng cô không thèm nhìn chỉ chú tâm vào.......

..........HỘP CƠM😩😩😩.

    Đang ăn thì tiếng mở cửa vang lên. Đi vào là một chàng trai cao gầy, mái tóc đỏ hung.

     Thật tức! Anh đang đi rủ Ngọc Nhi ăn cơm đã thấy cô ấy đi cùng thằng chó tóc tím kia rồi. Đi ngoài hành lang lại bị bọn đỉa đói bám theo. Anh mất rất nhiều công sức mới cắt đuôi được. Tưởng trên tầng thượng không có ai, ai ngờ lại có người. Cô ta thật ghê biết mình lên đây cố ý đến trước chứ gì còn bày đặt ăn trưa chứ😡😡😡.

     Cảm nhận có sát khí phóng tới, cô không biết có thù oán gì với anh ta. Haizzz...cứ tưởng được ở một mình yên tĩnh thì lại có người phá, mất công lên đây quá.

     Anh nhìn cô một lúc thì thôi. Trèo lên mái hiên nằm. Anh đang chờ xem cô im lặng đến bao lâu🙃🙃🙃.

      Cô bỏ hộp cơm vừa ăn xong vào trong cặp. Cô nhìn lên mái hiên nghĩ gì đó rồi lấy một hộp cơm khác đặt ra ngoài. Lôi từ trong cặp ra cái bút và giấy nhớ, viết vào giấy vài chữ. Cô lại cất bút vào cặp, dán giấy nhớ lên mặt hộp cơm. Cô đeo cặp vào người, đứng dậy, phi hộp cơm đến chỗ anh nằm.

     Đang nằm cảm thấy có vật thể lạ bay đến theo phản xạ mà bắt  lấy. Anh nhận ra là một hộp cơm trên còn kèm theo một tờ giấy với dòng chữ:

KHÔNG CẦN THÌ BỎ. ĐỪNG TÌM TÔI😑😑😑😑😑.

      Anh dở khóc dở cười, quay nhìn sang chỗ cô đã không thấy bóng dáng đâu.

   

     Hộp cơm đó là do thói quen cũ của cô mang theo thôi. Cô nhớ thói quen này được hình thành nhờ một người mà cô rất tin tưởng. Nhưng chính sự tin tưởng này mà đã hại chính cô😥😥😥. Hắn ta có ngoại hình như người lúc đó vậy. Mái tóc đỏ hung cùng đôi mắt bạc, mũi cao, môi hồng thuận. Cô quen hắn là lúc hắn mới chuyển nhà bên cạnh nhà cô. Vì muốn làm quen với hàng xóm mới là nhà cô lên chạy sang bấm chuông. Cô trong phòng đọc sách coi như không nghe thấy😂😂😂. Còn hắn cũng không chịu thua mà nhấn chuông liên tục không thèm biết có làm nó bị hỏng không (chuông: tôi đã làm lên tội tình gì mà lại đối xử với tôi như thế😅😅😅 ). Đến khi thấy một chiếc xe sang trọng thì thôi. Ba mẹ cô bước ra hỏi :

   - Cháu là ai? Sao cháu lại đứng đây?