Nữ quyền của tất cả

Chương 7 : Dung nhan hoàng đế ( 2 )

Phi phi phi!!

Đã thế ta càng muốn vào!

Cô liếc hai cung nữ bên cạnh sau đó hùng hồn nói: "Không cho chúng ta đi cửa chính thì chúng ta trèo tường vào."

Trời!

Phác Hụy, Tiểu Nị choáng váng! Nếu như hoàng đế bệ hạ mà phát hiện ra...Nếu như các đại nhân nhà Tố Nhĩ mà biết được chắc các nàng không còn chỗ dung thân. Các nàng cuống quýt khuyên bảo: "Nương nương, không thể trèo tường được đâu...không thể nào..."

Hân Nghiên trừng mắt nhìn các nàng: "Bản cung nói làm là làm."

Cái tên quỷ hoàng đế này, dám đối xử với thê tử của mình như vậy. Hân Nghiên rất ngứa mắt hai loại người: một là loại đàn ông trăng hoa đa tình, hai là loại đàn ông ngược đãi vợ con. Tốt, cái tên hoàng đế này lại hội đủ cả hai điều trên.

Cô phải nhanh chân đến xem cái tên hoàng đế này rốt cuộc là có cái dáng dấp kinh thiên động địa gì.

"Các người không giúp ta thì ta tự làm một mình."

Phác Hụy, Tiểu Nị khóc không ra nước mắt: "Giúp chứ. Đương nhiên giúp chứ. Nương nương nói cái gì thì chúng nô tì sẽ làm cái đó."

Hân Nghiên "hừ" một tiếng, Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama đưa cô đi khỏi chỗ cửa chính có thị vệ trông coi, lặng lẽ tiến đến một bờ tường vắng người rồi sau đó bắt đầu trèo tường.

Hân Nghiên vốn tưởng rằng sẽ rất khó khăn, lại không nghĩ rằng có thể trèo vào dễ dàng như vậy. Nhược mama, Phác Hụy một người đẩy sau một người kéo trước giúp cô trèo vào bên trong. Còn Tiểu Nị thì trông chừng thị vệ.

Cô có cảm giác hơi kỳ quái, vừa mới quay đầu định kéo Nhược mama trèo lên thì đã thấy hai nàng ở phía sau dịu dàng nói: "Nương nương."

Hân Nghiên nhìn chăm chăm. Chẳng lẽ hai thiếp thân cung nữ này của cô thâm tàng bất lộ?

"Các ngươi...biết võ công à?"

Phác Hụy thấp giọng nói: "Bẩm nương nương, nô tỳ từ khi còn bé đã xông xáo giang hồ rồi."

Hân Nghiên vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Trong đầu đã bắt đầu tính toán thiệt hơn. Ba cung nữ này đúng là rất tuyệt, rất diệu kỳ "Võ công của các ngươi ở mức nào?"

Phác Hụy đáp: "Có thể dễ dàng hạ gục thị vệ canh cửa."

Lời này nói ra Phác Hụy hào khí tận trời, một điểm cung kính, cam chịu của những cung nữ bình thường cũng không có, ánh mắt trong sáng bình thản, thật là có vài phần cảm giác của nhân sĩ giang hồ.

Hân Nghiên cảm thấy như nhặt được bảo vật, cười tủm tỉm nói rằng: "Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama sau này hai người hãy một lòng đi theo bản cùng, bản cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi đâu."

Hắc hắc, nếu như cô muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, xem ra cũng còn phải nhờ vả 3 cung nữ này nhiều. Giang hồ hiểm ác đáng sợ, có hai bảo tiêu võ công đầy mình bên người, tự nhiên cũng cảm giác thật an toàn.

Phác Hụy, Tiểu Nị, Nhược mama thấy Hân Nghiên đột nhiên chuyển thái độ, lại càng hoảng sợ hơn, trong lòng cảm thấy nương nương nhà mình từ hồi mất trí nhớ tới nay, thật đúng là trở nên tinh quái lạ lùng.

Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn tỉnh như không: "Tạ ơn nương nương ân điển."

Hân Nghiên tiếp tục cười tủm tỉm gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi gặp hoàng đế thôi."

Ngừng một chút lại hỏi: "Các ngươi biết hoàng đế ở chính xác chỗ nào không?"

Ba cung nữ đều lắc đầu: "Bẩm nương nương, chúng nô tì không biết."

Hân Nghiên nghe vậy liền nói: "Không sao, chúng ta mỗi người một gian đi tìm thôi."

Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama đều đồng ý, chủ tử nói vậy các nàng có thể không nghe lời sao. Thế là Tiểu Tiểu cùng hai cung nữ bắt đầu đi tìm kiếm hoàng đế.

Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama theo Hân Nghiên lẻn vào một gian phòng tự nhiên thấy nương nương nhà mình nhìn chằm chằm vào mấy tấm đông cung đồ. (hình vẽ các tư thế ái ân của nam nữ)

Trời đất!

Các nàng tuy rằng lăn lộn giang hồ, thỉnh thoảng cũng có tiếp xúc qua với mấy loại sách như vậy. Thế nhưng nương nương của các nàng đích thực là tiểu thư khuê các, lại chưa có động phòng qua. Nhìn thấy đông cung đồ này liệu có bị kích thích mà đau lòng hay không? "Nương… nương..." Nhược mama kéo kéo Hân Nghiên "Nương Nương" Tiểu Nị cũng kéo kéo Hân Nghiên.

Hân Nghiên nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.

Oa oa oa, mấy bức tranh đông cung đồ ở trong cung quả thật là cực kỳ tinh xảo!

Đủ các loại tư thế cơ thể, nhìn xem, 32 tư thế có thể nói trông rất sống động nha.

Cô xem rất hào hứng.

Oa oa oa oa!

Cô ở hiện đại đối với mấy loại AV, GV, NP hay người thú đều có xem qua rồi nhưng rất ít khi xem về thời cổ đại. Cũng bởi vì:

Một là người cổ đại chỉ có mỗi thú tiêu khiển duy nhất là xxx.

Hai là các phi tử chỉ có mỗi một tác dụng là nối dõi tông đường bằng cách xxx.

Ba là hoàng đế nuôi nhiều nữ nhân như vậy, cũng chỉ để xxx.

Không ngờ chính vì đều là xxx cho nên hoàng đế cùng phi tử buối đếm đều hao tốn nhiều thời gian để cùng nghiên cứu làm sao cho kỹ thuật càng phát triển đa dạng. Vì vậy tranh đông cung đồ trong cung đình càng hết sức tinh xảo, hết sức sống động.

Làm cho người xem máu mũi phụt ra như thác nước. Ngay cả ở hiện đại thì đạo diễn mấy phim AV cũng phải giơ tay chào thua.

Hân Nghiên nhìn thấy đã rất nghiền, cô bước về phía trước mấy bước, bắt đầu tìm kiếm thêm tranh đông cung đồ.

Mở thêm một bức ra.

Một bức rồi lại một bức khác.

Trong lòng cảm thấy rất kích động, Aiyaaa! Xem xong đông cung đồ này nàng cũng muốn đi tìm một anh đẹp trai mà xxx luôn.

Cô đang chìm đắm với mớ đông cung đồ thì chợt thấy hai tay đều bị nắm lấy, ngoái đầu lại nhìn thấy Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama mặt đỏ phừng phừng. Các nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nương nương, hoàng đế bệ hạ không có ở chỗ này. Chúng ta đi thôi."

Hân Nghiên trừng mắt nhìn các nàng: "Đợi lát nữa hẵng đi. Các người không thấy mấy bức đông cung đồ này vẽ rất tuyệt hảo sao? Hơn nữa, các ngươi nhìn xem, Thục phi vì sao giỏi câu dẫn hoàng thượng, còn bản cung lại không được sủng ái, chắc chắn nguyên nhân là ở chỗ này. Cho nên, chúng ta cần phải học tập theo, mà muốn học tốt thì phải nghiên cứu kỹ cái này. Đã hiểu chưa?"

Phác Hụy, Tiểu Nị thấy Hân Nghiên hùng hồn như vậy, đành buông tay, tiếp tục cúi đầu không dám nhìn mấy bức đông cung đồ này nữa.

Các nàng trong lòng đều nghĩ đến: Hoàng hậu nương nương từ khi mất ký ức tới nay, tính tình quả thực đại biến. Những bức đông cung đồ này, trước khi nương nương xuất giá, Tố Nhĩ phu nhân đã đưa vài bản cho nương nương xem, nương nương còn không dám liếc mắt, còn lớn tiếng nói rằng đó là thứ đồ tục tĩu. Không ngờ tới bây giờ lại...xem đến hai mắt sáng rực, dáng dấp thì rục rịch hứng thú.

Ai, cái hoàng cung này, thật đúng là nơi biến đổi con người mà.