Hân Nghiên sẽ khiến cho hắn phải hối hận vì đã cố tình xa lánh hoàng hậu, sủng hạnh các phi tần khác.
Hân Nghiên thay đổi lại phong cách ăn mặc của Tố Nhĩ Huề. Cô bỏ hết những bộ xiêm y hoa hòe hoa sói, chim chích chim công của Tố Nhĩ Huề, chỉ chọn mặc những trang phục thanh lịch đoan trang nhưng cũng không làm mất đi vẻ uy nghi của một hoàng hậu.
Hân Nghiên đứng trước gương lớn xem xét một hồi, phát hiện hóa ra vóc dáng của Tố Nhĩ Huề cũng rất chuẩn. Cơ thể Tố Nhĩ Huề mềm mại, uyển chuyển, vòng eo thon nhỏ mê hoặc cộng với bộ xiêm y hồng phớt thanh lịch, rất hợp với làn da trắng nõn của cô.
Hân Nghiên ngẩn ngơ ngắm mình trong gương, thầm nghĩ đúng là không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp.
Tuy rằng, cô cũng thừa nhận là chính mình nhìn mãi thân thể của mình cho nên mới cảm thấy ngày càng thuận mắt hơn.
Nhược mama, Phác Hụy mở cửa bước vào, nhìn thấy Hân Nghiên đứng đó ngắm vuốt liền ngạc nhiên nói: "Nương nương...trước đây người đâu có thích mặc những trang phục thế này..."
Hân Nghiên cười cười: "Bản cung không phải đã nói sẽ quên hết những chuyện trước kia hay sao? Trước đây không mặc không có nghĩa là bây giờ cũng không mặc. Bản cung mặc như thế này khó nhìn lắm ư?"
"Không không không..." Nhược mama vội vã lắc đầu.
Các nàng nuốt nước bọt trầm trồ khen: "Đẹp lắm ạ!"
Hân Nghiên cười đắc ý: "Vậy là được rồi."
Thay trang phục xong, Hân Nghiên kêu Phác Hụy làm lại tóc mình, chọn kiểu đơn giản một chút cho hài hòa với trang phục, không cần thiết phải cắm đầy ngân trâm chói mắt lên đầu.
Khi kiểu tóc mới được chải xong, Hân Nghiên vô cùng thỏa mãn với hiệu quả đạt được, với tay lấy lọ nước hoa xịt lên người.
Trước đó vài ngày, cô đã tự tạo ra một loại nước hoa giản dị với những bông hoa mai, hương vị không quá nồng mà nhàn nhạt thoang thoảng rất tự nhiên.
"Nhược mama."
"Dạ."
Hân Nghiên quay người lại hỏi: "Hoàng đế đang ở đâu?"
Hai cung nữ sửng sốt "A?" không phải nương nương lại muốn tình cờ gặp hoàng đế bệ hạ nữa sao?
Hân Nghiên dường như biết được tâm tư của hai người và Nhược mama bèn nói:
"Ta chỉ là muốn đi liếc qua hoàng đế một chút thôi. Đến bộ dạng hắn trông như thế nào ta đây cũng quên mất rồi..."
Phác Hụy, Tiểu Nị và Nhược mama vừa nghe xong, trong lòng lại cảm thấy ngậm ngùi. Hoàng hậu nương nương quả nhiên vẫn còn rất oán hận hoàng đế bệ hạ.
Tất nhiên Hân Nghiên thực ra nghĩ như thế nào thì Phác Hụy, Tiểu Nị cư nhiên không thể biết được. Hân Nghiên trong lòng cảm thấy rất tò mò, cô chưa bao giờ được gặp hoàng đế. Nay có cơ hội xuyên không thế này, dù thế nào Hân Nghiên cũng muốn đi chiêm ngưỡng hoàng đế một lần, để xem có đúng là uy nghiêm tột đỉnh, tuấn mỹ vô song như trong sử sách và tiểu thuyết thường viết không.
Phác Hụy im lặng một lúc, mới mở miệng: "Bẩm nương nương, giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, bệ hạ có lẽ đang nghỉ ở đâu đó."
Lời nói mập mờ có ý giấu diếm, nói xong mà cũng như chưa nói. Hân Nghiên liếc mắt nhìn Phác Hụy, ngẫm nghĩ, Phác Hụy này có lẽ là không muốn làm cho cô nhớ lại hồi ức thương tâm trước đây.
Thời gian nghỉ ngơi.
Hoàng đế đang nghỉ ngơi.
Nhưng tinh trùng của hoàng đế liệu có nghỉ ngơi không?
Hân Nghiên cười lạnh một tiếng: "Ở chỗ Thục phi chứ gì?"
Phác Hụy, Tiểu Nị khẽ kêu lên một tiếng rồi nhất loạt quỳ xuống: "Nương nương tha tội, nô tì không có ý đó."
Hân Nghiên nhíu mày nói: "Các ngươi đứng lên đi, ta không trách cứ các ngươi."
Phác Hụy, Tiểu Nị nhìn nhau những vẫn chưa dám đứng lên. Thấy thế, Hân Nghiên cúi người nâng các nàng dậy.
Phác Hụy, Tiểu Nị thoáng thấy Hân Nghiên định cúi người, liền vội vã đứng bật dậy, nét mặt sợ hãi.
Hân Nghiên nhìn các nàng, không khỏi cảm thán cái chế độ phong kiến nô lệ này.
Cô buông tiếng thở dài: "Thục phi đang ở đâu, các người mau dẫn ta đến đó."
Phác Hụy, Tiểu Nị sắc mặt trắng bệch: "Nương nương, nương nương trăm vạn lần không nên.”
"Nếu như đắc tội với bệ hạ, nương nương sẽ càng không được sủng ái đâu."
Hân Nghiên liếc mắt nhìn các nàng: "Ai nói ta muốn đi đắc tội với hoàng đế? Ta chỉ là muốn đứng ở xa xa nhìn hoàng đế một cái mà thôi, xem xem hắn hình dáng như thế nào, còn việc hắn ở với nữ nhân nào, ta quan tâm làm chi."
Thứ cô quan tâm chỉ có tiền bạc của cô thôi!
Phác Hụy, Tiểu Nị nơm nớp lo sợ nói: "Nương nương..." Còn chưa nói xong đã bị Hân Nghiên cướp lời:
"Bản cung nói các người không chịu nghe phải không?" Những lời này nói xong thập phần khí thế, hai nàng vội cúi đầu lắp bắp: “Vâng thưa nương nương. Chúng nô tì đưa người đi ngay đây."
Vì vậy...
Hân Nghiên từ ngày xuyên không tới nay, lần đầu tiên bước ra khỏi Lục Nhất cung, cảm thấy hoàng cung thật là vô cùng tráng lệ. Mặt cô tuy rằng bình tĩnh không biểu cảm nhưng trong lòng đã sớm dậy sóng.
Hoàng cung này quả thực có rất rất rất....nhiều tiền!!!
Có cảm giác cái gì trong cung này, đem ra ngoài bán cũng được giá cao. Nhưng mà bởi vì cô là hoàng hậu nên không thể làm gì khác hơn là nhìn không chớp mắt, giả bộ bình tĩnh, thong dong nhưng trong lòng thì thèm nhỏ dãi.
Việc cô đã quên hết những chuyện trước kia, có thể nói cho 2 cung nữ thân tín và Nhược mama thân cận, nhưng tuyệt đối không được để các nữ nhân khác biết. Hoàng cung là chốn ác hiểm long tàng hổ huyệt, điểm này cô rất rõ, cho nên không cho phép người khác nắm được nhược điểm của mình.
Ayaaa, nhưng quả thật hoàng cung thật sự rất được giá.
Chờ đấy, khi nào thoát ra khỏi cung, cô nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền rồi xây một phủ đệ xa hoa, lại nuôi thêm vài anh trai xinh đẹp kha kha!! Ôi! Thật là mong quá!
"Nương nương, đã tới rồi."
Trong lúc Hân Nghiên đang mải mơ mộng đẹp thì tiếng của Nhược mama truyền tới. Cô hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn thấy một cung điện to lớn đứng sừng sững cách đó không xa.
Cung điện kia thật tráng lệ!
Cung điện kia thật xa hoa!
Cung điện kia...thật là tức đỏ mắt mà!
Hân Nghiên trong lòng đầy bi phẫn. Tố Nhĩ Huề rõ ràng là hoàng hậu, cớ sao một sủng phi lại có thể có cung tẩm đẹp hơn cô được.
Thấy hoàng hậu đang tức khí bừng bừng, Phác Hụy, Tiểu Nị nuốt nước bọt nhìn nhau. Lão Thiên ơi! Nghìn vạn lần không nên phát sinh ra chuyện gì nha. Nếu không các nàng sớm sẽ đầu lìa khỏi cổ thôi. Cuối cùng Tiểu Nị cố lấy dũng khí hỏi: "Nương nương muốn vào đó sao?"
Hân Nghiên liếc mắt nhìn Tiểu Nị "lời vô ích."
Tiểu Nị lắp bắp can ngăn: "Nương nương, bệ hạ đã từng hạ ý chỉ, chưa được Thục phi nương nương cho phép thì nương nương không được phép bước vào tẩm cung của Thục phi."
Dám cấm ta ư! Cái tên hoàng đế chó má này. Sao không đi chết đi chứ! Ta là chính thê, ta là hoàng hậu! vậy mà lại không cho phép ta bước vào nhà của tiểu thiếp. Còn ra cái đạo lý gì nữa.