Ngày mùng ba tháng bảy năm Vũ Cảnh Hàn thứ chín, đêm, Hàng Châu.
Mây trắng như lụa, ánh sao trong suốt in xuống biển, thành trì xung
quang đều tràn lửa binh, đoàn người xung đột từng tốp một, cờ chiến hỗn
loạn, cả một vùng đất bốc lửa, làm cho từng đám bụi mù bay lên trời. Màu đỏ, màu đen và ngọn đèn ở trong thành cùng tụ lại một chỗ.
Trong hẻm Thái Bình, lộ ra lốm đốm đèn đuốc. Đêm đã về khuya, trong ngôi nhà nhỏ Tô Đàn Nhi mặc áo lụa mỏng và quần ngủ đang ngồi trước bàn, vừa phe phấy cái quạt tròn vừa chỉnh mấy tờ tình báo của phu quân. Tiểu
Thiền bưng chậu nước từ ngoài cửa sổ vào qua chỗ Ninh Nghị rồi dặn dò
mọi người đi ngủ cho sớm.
- Lúc chạng vạng, Phương Lạp đã
tới, trước tiên không có cách nào bắt những người trong thành lại, cảm
thấy chiêu cờ này rất kém. Tướng công, tuy là trước kia thiếp chưa xử lý những việc như này, nhưng bây giờ bọn họ thật sự đã làm rồi, thật sự
khiến người ta cảm thấy quá kém. Người ta buông tay buông chân không cố
kỵ, bên này chúng ta thì cứ ngần ngừ lo trước lo sau thật sự cũng khiến
cho người ta nhụt chí…
Trên bàn toàn là những bản ghi chép, trong tay hai vợ chồng còn có những bản lớn nhỏ, cầm một tờ lên Ning Nghị lắc đầu.
- Bỏ mồi, ý tưởng tỏ ra yếu thế, thì bản thân sẽ phải trả giá. Trong
thành Hàng Châu không phải là không có người biết làm, những người thông minh này nhiều lắm, thực sự muốn làm thường thì cũng không yêu cầu công lao. Bây giờ phương pháp xử lý đã tương đối ổn thỏa, dốc sức có thể bắt được người, bên này tổn thất cũng không nặng lắm, có lẽ phía Tiền Hải
Bình cũng bị áp lực rất lớn, nếu không phải là Tiền Hi Văn, e rằng ông
ta đã sớm bị ép xuống, chỉ là hỗn loạn ở bến tàu hôm đó cũng đủ để ông
ta gánh trách nhiệm rồi.
Tô Đàn Nhi để một tờ giấy xuống, hơi dừng lại một chút:
- Thiếp không thích Tiền Hải Bình này, hôm nay y đã đi tìm Lâu gia gây phiền phức… khiến thiếp cảm thấy…
- Không có ý xấu?
Ninh Nghị cười cười, để hai tờ giấy lại một chỗ, gật gù:
- Thế lực của Tiền Hải Bình không thể làm Lâu gia lung lay, Lâu gia
cũng không tìm Tiền gia gây phiền phức, cuối cùng chuyện vẫn ép lên đầu
chúng ta. Chưa chắc Tiền Hải Bình đã có giúp chúng ta đi trút giận, Lâu
gia gây áp lực lên đầu chúng ta chúng ta cũng chỉ có thể đi tìm Tiền gia bảo vệ, với y mà nói, có gì mà không làm…Không cần thiết phải nghĩ về
người khác quá tốt, y làm chuyện này cũng là biết thời thế.
- Tướng công đúng là người độ lượng, thiếp không thể thoải mái được.
Tô Đàn Nhi vểnh mồm lên:
- Nhưng cũng được thôi, đánh xong cuộc chiến Hàng Châu, chúng ta sẽ lập tức trở về Giang Ninh, cái gì mà Lâu gia, Tiền gia đều không cần qua
lại nữa… Lâu Thư Hằng cũng chẳng ra sao cả.
- Là thích nàng đấy…
- Tướng công đừng có đùa như vậy, nghe chẳng dễ chịu chút nào…
- Ha ha, hắn cũng thật là đáng thương.
Lúc hai vợ chồng nói chuyện trong phòng, thì trong lão trạch Lâu gia ở đường phố gần Thành Nam cũng xảy ra chuyện.
Thời gian mấy hôm nay tuy là vừa động đất lại đến hung binh, nhưng
trong những đại gia tộc ở Hàng Châu, Lâu gia vẫn không bị ảnh hưởng gì
mấy. Chỉ trong ngày hôm nay là có những chuyện ngoài ý muốn, mấy nhóm
quân nhân Võ Đức Doanh cũng với những người quan viên trước sau ra vào
Lâu gia đã biến thành một đám la hét ầm ĩ. Người ngoài cũng không biết
rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào, nhưng đều có thể nhìn ra một số người thì
bới móc, một số người thì biện hộ nhưng xem ra trước mắt kẻ bới móc
chiếm ưu thế hơn cả. Có mấy lần hoặc là lấy cớ truy bắt phản tặc hoặc là lấy cớ trưng dụng vật phẩm họ đã khiến cho cửa nhà Lâu gia rối tinh rối mù lên.
Tình trạng hỗn loạn như vậy đã kéo dài được hơn nửa
ngày, lúc này không biết người của Lâu gia nghĩ gì. Đêm đã về khuya, lại là tách khỏi chuyện náo loạn, dưới gốc cây liễu ngoài đường hiện ra hai bóng người nhìn về phía Lâu gia, nhìn người cầm đầu kia chính là Vương
Dần tóc dài.
Ảnh hưởng của trận động đất chưa hết, không ít
cư dân đều thấy Lâu gia náo nhiệt, đến sau đó thì ở ngã tư đường có thể
nghe được tiếng lửa cháy lép bép, người thưa thớt, nhưng vẫn có người
chưa ngủ đang hứng trí bừng bừng theo dõi chuyện ở Lâu gia, rốt cuộc là
đang bị ai tìm phiền oái. Hán tử phía sau Vương Dần tên là Từ Phương,
nhìn ra ngoài một hồi, thấp giọng nói:
- Vương đại ca, vì sao chúng ta phải tới nơi này? Lúc đầu ta tưởng cùng Thạch Bảo đi gặp tên thư sinh kia chứ.
- Thư sinh thì có gì tốt?
Vương Dần cười, nhìn chằm chằm vào bọn gia bộc Lâu gia đang dọn đẹp tàn cục:
- Cùng chỉ cùng loại.
- Ở rể cũng không giống, Vương đại ca có lầm không vậy?
- “Đông nam phồn hoa
Tam ngô đô hội
Tiền đường từ cổ đã phồn hoa
Yên liễu họa kiều, Phong liêm thúy mạc
Tham soa thập vạn nhân gia…”
Nếu không phải là động đất này thì bài từ này cũng đã vang danh thiên
hạ rồi. Bên kia, ai nói kệ nói, ai đi xem cũng là xem, chúng ta không
ngại làm chút chuyện thực tế, hắn bố trí thế cục với chúng ta, thì chúng ta cũng có thể làm ngược lại như vậy. Tối nay tới đây xem, chuyện này
cũng thật sự là trời giúp chúng ta rồi. Từ huynh đệ, ta đã từng điều tra về Lâu Cận Lâm này, tuy rằng sở trưởng là ẩn nhẫn, nhưng tính cách thì
không phải là hạng người lương thiện gì. Ngươi hãy nhìn xem đối với
những chuyện này ngay cả một chút biểu hiện với y cũng đều không có,
cũng chỉ có thể chứng minh là y đã nuốt hết tức giận vào trong bụng rồi.
Vương Dần cười rộ lên:
- Trước mắt có những chuyện tốt này, nếu không đắn đo gì thì thực sự là uổng công làm người rồi. Từ huynh đệ, chúng ta cứ theo dõi một chút,
đợi nếu không có người đến, ngươi hãy thay ta nói một tiếng, nói là… thủ hạ Phương Lạp, Vương Dần cầu kiến…
Một ngọn đèn nhỏ bùng lên như ngọn đuốc, Ninh Ngị vặn bấc đèn, xem thời gian cũng đã gần đến lúc rồi.
Trước đó đã xử lý xong tin tức tình báo trong nội thành, đối với hai vợ chồng mà nói cũng không tính là chuyện chính thức. Lúc này, Tô Đang Nhi ngồi thêu trên giường, mũi thêu cũng không thành thục bị kim châm đi
châm lại, đối với nàng mà nói đại thể cũng coi như một phương thức giải
sầu. Ninh Nghị cầm đèn lồng ra cửa, chuẩn bị tuần tra một lần. Thời gian này, người làm thê tử như nàng sẽ không ngủ, bình thường vẫn đợi khi
Ninh Nghị trở về mới ngủ.
Đi ra cửa, trong viện này đã có vẻ
khá yên tĩnh, bên ngoài ngã tư đường vẫn có người tuần tra, đám người
cảnh hộ phụ trách sự an toàn cho những người trong viện. Ninh Nghị chạy
ra phía sau một vòng, lúc tới cạnh tường thì nghe thấy thanh âm gì đó.
Âm thanh là thoáng qua rồi lại đột nhiên xuất hiện.
Ngay lúc đó, trong vách tường vang lên một tiếng xé gió, trong nháy mắt phốc, phốc, phốc cũng không biết là bao nhiêu thứ:
- A a a a
Một tiếng kêu lên nhưng âm thanh vừa mới ra khỏi miệng thì đột nhiên bị cắt đứt. Nge qua thì như tiếng máy xay gió, ầm rơi xuống, rồi tấm gỗ bị chém đứt, sau đó lại là một tiếng “binh” vang giòn xé tan màn đêm, có
tiếng người con gái kêu thảm thiết từ trong cửa viện. Tiếng binh đao với ánh lửa trong bóng đêm. Sau đó ầm ầm như phòng ốc sắp đổ… Vị trí chỗ
Ninh Nghị và bên sân kia tường lấp kín nhưng cũng bị phá rồi, tiếng kêu
vang như vậy trong một lúc lâu, nhà sập làm cho màn đêm mất đi sự yên
tĩnh, người gần xa đều đã bị kinh động rồi. Ninh Nghị văng cái đèn lồng
đi rồi xông qua, hơn một nửa phòng ốc bị sập đầy tro bụi, nhưng tro bụi
cũng không dày lắm. Ninh Nghị thấy một bóng người đứng ở phía đối diện
với cửa viện, mà cửa viện thì đã bị vỡ nát.
Trên đường, một
cô gái thân thể cao lớn đang nằm ho ra máu, thanh đao trong tay gãy đôi. Cô ta là một trong đương gia của Lưu thị Võ quán, còn trượng phu của cô ta là quán chủ. Võ công của cô rất khá, lần này đến hẻm Thái Bình có
việc, đương nhiên là người của Võ quán cũng tham gia trong đó. Lúc này
trong sân, năm, sáu thi thể nằm lung tung, máu tươi chảy ra đỏ sẫm, một
loạt những tiếng vang vừa rồi chính là tiếng những người này bị giết.
Trong mấy giây ngắn ngủi chém liền lúc năm sáu người, chém bay một đao
của nữ tử Lưu Thị Võ quán bay ra, là nguyên nhân tạo thành những âm
thanh vừa rồi, lúc này một người đang yên lặng đứng ở cửa viện, đội mũ
màu đen, váy hoa màu lam, chính là cô nương mặc trang phục dân tộc mà
lúc trước Ninh Nghị từng gặp một lần. Lúc này trên người cô ta không
dính bất kì một vết máu nào, duy nhất có một điểm không giống với lần
trước chính là tay phải cô ta cầm một thanh đao to đến kinh người, thoạt nhìn khoảng 1m34 phân, được cô ta cầm, có một cảm giác không được tương xứng cho lắm, nhưng trong mơ hồ, lại hình như ẩn chứa một sức mạnh đặc
biệt, giống như thanh đại đao mà cô ta đang kéo trên mặt đất bất cứ lúc
nào cũng có thể gầm thét, như vừa rồi như nhảy múa đòi mạng người vậy.
- Bá, Bá đao...
Lưu thị Võ quán lấy tay che trước ngực, nhìn vào cô gái tay cầm đao trong màn đêm, thấp giọng nói:
- Cô, cô là ai...
Lời này nghe ra có ý vị sâu xa. Lúc này Ninh Nghị mới nhớ ra, vốn đao
pháp Lưu Thị võ quán là dạy đao pháp, nghe nói cũng có ba con xa sử dụng đao pháp hết sức nổi danh. Bây giờ xem ra nhất định là có quan hệ với
Bá Đao Lưu thời gian gần đây đang quấy nhiễu vây khốn Ninh Nghị.
Những âm thanh xa gần đang dần về hướng bên này, nhưng cô gái vẫn bất
động, chỉ là đứng ở đằng kia một lúc lâu mới mở lời, âm thanh lạnh lùng
trong bóng đêm:
- Cha ta bị quan phủ hại chết, dì Đoan Minh, đã lâu không gặp, ta đi báo thù ngươi đừng có ngăn cản ta.
Người được gọi là dì Đoan Minh kia nhíu mày, cuối cùng như nhớ ra cái gì đó:
- Cô, cô là… Tây Qua? Sao cô lại…
Cô gái kia tên là Tây Quan, có lẽ là Lưu Tây Qua, Ninh Nghị hơi buồn
cười rồi lặng yên biến mất. Tiếng la, tiếng quát đã vang lên dữ dội,
người nhà mình cũng đã ra ngoài, đám Cảnh hộ vệ bảo vệ họ. Mỗi khắc lại
nghe thấy “ đoàng” một tiếng nổ vang lên trong màn đêm, có lẽ ngang
nhiên giết người ở lối đi bộ ngoài viện. Chỉ một đao là lấy đi mạng
người, sau đó là những tiếng kêu thảm thiết… Ba, bốn kẻ giết người ngang nhiên xuất hiện, lúc này cao thủ phòng vệ cũng không nhiều lắm, có
người còn bò qua tường, chui lên nóc nhà. Ninh Nghị bảo với đám Cảnh hộ
vệ bảo vệ người nhà cứ làm theo kế hoạch chạy trốn đã định, tiếp theo
liền nghe được những tiếng ầm vang trong trời đêm.
- Ha ha ha dậy thôi! Đừng ngủ nữa. Ta nghe nói là ở đây có người tên là Ninh Lập
Hằng, lại cực kì có bản lĩnh, vô cùng lợi hại, là ai vậy? Đứng ra đây có ông mày xem xem.
Trong lúc hỗn loạn, đám người ở hậu viện
cũng bị ngăn lại. Lúc bọn họ kêu thì bọn tấn công giết người liền dừng
lại, muốn đi không phải không được nhưng chỉ e có chút khó khăn, Ninh
Lập Hằng nhìn tên này một lúc lâu, thực ra người đứng trên nóc nhà cũng
đang theo dõi hắn, xa thì cũng không hẳn là xa, lúc này ngã tư đường hầu như đã bị đám người này vây kín.
- Chính là tại hạ, có thể hỏi vấn đề này hay không, làm sao có thể tìm được ta?
Những người này quả nhiên là đến đây, lý do đương nhiên là vì chuyện
Tiền Hải Bình bày mưu tính kế cho mình, chỉ là có chút chuyện hắn nghĩ
không ra, hắn ở trong này, thủy chung không ở nơi trung tâm, cố ý làm
mình mờ nhạt đi, cũng không để lộ manh mối gì, đám người này lại biết
được sự hiện hữu của mình, cũng thật là quá mức kỳ quái. Hắn nghĩ như
vậy, nhưng sau đó là câu trả lời thuyết phục, cũng là chuyện đơn giản, ở đầu phố có hai người đang cười ha ha.
- Bắt được thám báo
của các ngươi, khảo vấn một lần, đương nhiên là hỏi ra được rồì! Cho nên đêm nay mới đến đây tìm ngươi, ha ha ha! Ngươi có di ngôn lưu lại
không?
- Là Thạch Bảo sao?
Ninh Lập Nghị cười, sau đó hơi cúi đầu, tâm trạng phức tạp, hắn liềm môi rất lâu mới kêu ra một tiếng:
- Mẹ kiếp! ta cũng biết chuyện này không chắc chắn. Giúp bọn hắn bày
cục diện bốn năm ngày mà không bắt được các ngươi, các ngươi bắt được
một người thì liền ra chiêu với ta. Trên thế giới này kẻ đáng sợ nhất
không phải là đối thủ như thần mà là bạn mình như lợn!
Trong
lòng hắn thấy như vậy, ngữ khí nghe như đang buồn cười nhưng cũng có vài phần tức giận. Lúc này trong hẻm Thái Bình mọi người đang hoảng loạn,
chỉ là nghe thấy Ninh Nghị đang đối đáp, không biết cụ thể là xảy ra
chuyện gì. Bên Thạch Bảo liền giơ chùy lên trực tiếp đạp tường viện,
cách đó không xa, cảnh hộ viên đang bảo vệ đám người Tô Đàn Nhi rời khỏi theo kế hoạch, còn đám Tiểu Thiền hình như đang do dự thì bị Tô Đàn Nhi hung hăng kéo đi. Sau đó, toán người này cũng bị phát hiện.
- Đừng hòng đi được.
Người đừng trên lầu quát, câu còn chưa nói hết thì ánh mắt của Ninh Lập Nghị đã nhìn sang y, ánh mắt sắc như đao:
- Câu này nên nói các ngươi mới đúng.
Hắn nói những câu này vô cùng uy thế, không khí trong toàn viện trở nên nặng nề, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Ninh Nghị. Những người này vốn dĩ vì hắn mà đến, kẻ tài cao gan cũng lớn đã chiếm thế thượng
phong, nhưng sau khi Ninh Nghị nói ra những câu này, trong nháy mắt
không một ai dám xác định là hắn nói chơi, đều hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Ngươi nói… cái gì?
Bên Thạch Bảo cười hung ác.