- Ngươi nói cái gì?
Thành thị về đêm trong sự trầm lắng
mang theo một chút xao động bất an, vì vừa rồi mới có những người trong
ngõ Thái Bình cảnh báo, lúc này cảnh báo đã được lan truyền xuyên qua
ngã tư đường vào trong con hẻm. Những âm thanh đó lan truyền đi xa, đội
quân có lẽ phải một lúc nữa mới đến, ít nhất là trong con hẻm Thái Bình
vào lúc này, không khí tiêu điều xơ xác. Ngoại trừ hai bên đang hình
thành cục diện giằng co ra, ngay lúc đó cũng không có bao nhiêu người
dám mở miệng ra nói chuyện.
Hai bên giằng co, thoạt nhìn tự
nhiên thấy không đối xứng, một bên là thư sinh Ninh Nghị, bên kia là đám người do Thạch Bảo cầm đầu, đều là cao thủ võ lâm. Bọn họ có thể được
phái vào trong thành làm loạn, bản thân chính là võ nghệ kinh người,
nhân số tuy không nhiều lắm nhưng vừa rồi thiếu nữ có tên là Lưu Tây Qua xuất thủ, hơn nữa đám Thạch Bảo giết người tùy tiện, lúc này tình trạng tổ chức lực lượng của hẻm Thái Bình ở trước mắt bọn họ cũng không có
khẳ năng chống cự. Vừa rồi Ninh Nghị chỉ nói một câu, đã thu hút sự chú ý của những người này lên người mình.
Lúc trước hắn ở trong
ngõ Thái Bình cũng đã đủ có uy tín, còn mặt khác hắn âm thầm thiết lập
thao túng cục diện cũng đã bị những người đó biết được. Thời gian ngắn
ngủi này, thấy hắn mặc trang phục thư sinh bàn tay trần đứng ở đằng kia, vẻ mặt nghiêm túc, mọi người ngược lại cảm nhận được sự nguy hiểm của
hắn, đặc biệt là những người ở hẻm Thái Bình, có lẽ cũng đang mong chờ
vị cô gia Tô gia trước mắt này ra tay, xử lý đám phỉ nhân này.
- Ta muốn nói là, một khi các ngươi đã đến đây rồi thì cũng không cần quay về nữa...
Hít một hơi thật sâu, sắc mặt của Ninh Nghị u ám, hắn vừa thở dài vừa nói, rồi ngẩng đầu lên, hơi chắp tay cười:
- Mọi người của hẻm Thái Bình...
Âm thanh kia vang lên trong bầu trời đêm.
Đối với Ninh Nghị mà nói, mặc dù chuyện trước mắt thực sự là có chút ngoài dự liệu, đồng thời cũng làm cho hắn tức giận.
Mãi đến giờ, giúp Hàng Châu ứng khó tình thế nguy hiểm trước mắt là
xuất phát từ nguyên tắc tự bảo vệ mình, có thể làm nhiều những việc này
cũng không hề ngần ngại. Hắn thành tâm giúp, đương nhiên cũng vì bản
thân không thể gia nhập chốn quan trường, nên đối với những vận động tác động bên trong quan trường, hắn không làm gì nhiều lắm. Nhưng mặc dù là như vậy, lần đầu tiên đã bị người ta bán đứng, thật sự khiến hắn cảm
thấy cũng vớ vấn. Phải thừa nhận trước đó hắn không ngờ là sẽ phát sinh
tình huống như vậy.
Có điều, biện pháp chuẩn ứng phó tình
huống trước mắt này ngược lại không phải là không có, tuy nhiên, không
phải là vạn bất đắc dĩ thì hắn căn bản không muốn dùng.
- Chúng ta ở nơi này chưa lâu, nhưng… rất cảm ơn mọi người đã chiếu cố,
mọi người có thể sống hòa thuận được với nhau điều này rất khó. Nếu có
thể, ta hi vọng rằng luôn giữ được hình tượng tốt trong mắt mọi người,
chuyện tối hôm nay, cũng là điều ta cũng không ngờ đến. Cho nên, tiếp
ngay sau đây, có lẽ ta sẽ hơi quá phận...
Đối đầu, cùng với
lập trường bị bao vây, lúc này Ninh Nghị mới vừa cười vừa chậm rãi nói.
Bên kia, người Tô gia đã bắt đầu có ý đồ bỏ chạy, đương nhiên cũng sẽ
khiến cho người của Thạch Bảo chú ý, cũng có người nhìn nhau, muốn chặn
đứng những kẻ kia lại, nhưng theo lời nói nhấn mạnh của Ninh Nghị, một
cảm giác chẳng lành đã bắt đầu xuất hiện, nếu truy cứu nguyên nhân, đơn
giản là vì thái độ của Ninh Lập Nghị lúc này đã vô cùng thuyết phục. Ở
phương diện này, dù là thật hay giả thì Ninh Lập Nghị cũng là một diễn
viên diễn rất đạt.
Khi Ninh Nghị nói đến đây, trong đám người mơ hồ có tia xao động, cách đó không xa thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua
đang nhìn lại, đám người Thạch Bảo cũng nhíu mày, Ninh Nghị hơi khom
người, cúi đầu thi hành lễ.
- Thật là xin lỗi quá nhưng cũng không còn cách nào khác, mọi người mau chạy đi… tự cầu phúc cho mình.
- Bắt lấy hắn!
Ninh Nghị vừa nói xong, thì Thạch Bảo hét to lao đến, dù là rốt cuộc vì sao Ninh Nghị lại nói ra lời này thì tóm lại là cũng phải bắt hắn
trước. Cùng lúc đó, phía trước mấy người trên nóc nhà cũng hành động bao gồm cả thiếu nữ tên là Lưu Tây Qua, cũng vung mạnh đao như bạo phong
lao đến.
Bên kia, theo hướng đến khá gần Tô gia, cũng có hai
người đột nhiên phát lực tiến lên. Trong bóng đêm, mấy bóng người trong
viện từ từ chuyển động, chạy gấp rồi dần dần tụ lại.
Người
bên Phương Lạp cũng không nhiều lắm nhưng đều là cao thủ, khoảng nhau
khoảng hơn mười hai mươi mét, một khi đã chạy thì chỉ chớp mắt là tới.
Đương nhiên Ninh Nghị cũng không ngồi đó chờ chết, hắn rút đao chạy tới, nhưng khi khoảng cách còn ba thước thì lại chuyển hướng, ngay sau đó là tiếng nổ ầm vang, làm chấn động màng nhĩ của mọi người.
Mặt
đất nổ tung, tiếng gầm rú rất lớn, đó là một viện tử cách chỗ mọi người
khá xa nhưng nổ mạnh vô cùng chấn động làm cho mọi người phải chú ý,
giống như tiếng pháo hoa vậy.
Pháo hoa này còn tung ra, ban đầu chỉ nghe lại hai tiếng rầm rầm, tiếp theo đó là liên tục những tiếng rầm rầm liên hồi.
Không xác định được vị trí phát nổ, có ở sân bên này, thậm chí có nổ ở
trên đường. Người ở trong đó chớp mắt đã bị bụi bẩm, bùn đất và những
thứ linh tinh bao phủ toàn thân, âm thanh chấn động cả màng nhĩ. Có một
người ở gần Ninh Nghị nhất cách khoảng mấy thước đã bị nổ tung bay ra
xa. Trước mắt Thạch Bảo sáng lên, âm thanh không truyền ra nữa, y thấy
người thư sinh kia phất tay về phía này gần như đứng lại theo bản năng,
ngọn lửa phía trước cách y không xa nổ tung.
Thiếu nữ Lưu gia múa đao lớn về phía Ninh Nghị, thoạt nhìn uy thế thật không giống như
người đang múa đao, mà là một thanh đao điên rồ đang được người thiếu nữ múa máy lượn vòng. Trước khi cô ta đến gần, Ninh Nghị nhảy vào trong
lán cỏ bên cạnh, cô ta chém vào vách tường trong chớp mắt, ánh lửa bắn
ra từ trong lán cỏ, Ninh Nghị thì lại nhảy ra từ một cửa sổ khác:
- Làm...tâm...
Cho dù khỏi lửa lúc này làm thời gian gần như chậm lại, khiến cho sự
truyền đạt ngôn ngữ đều trở nên từ từ hơn, trên đường đã có tiếng gào
thét hỗn loạn. Mấy tên thủ hạ của Phương Lạp muốn tiếp cận Tô gia đã bắt đầu lùi bước.
Thực ra mà nói, phạm vi nổ mặc dù là bắt đầu
từ chỗ này nhưng chỉ khoảnh khắc gần như đã lan tràn khắp đường. Nếu nói theo nhận thức của Ninh Nghị, lực nổ của những thứ này không lớn lắm,
không bằng địa lôi trận hoặc là pháo hỏa của hậu thế, nhưng đối với con
người trong thời đại này mà nói thì những thứ này đột nhiên bùng lên ánh lửa sáng rực, nở rộ trong đêm như tấu lên khúc giao hưởng chết chóc nên chúng có uy lực rất to lớn, vị trí tùy cơ. nhưng đương nhiên trong kế
hoạch trước đó của Ninh Nghị, chung quanh lộ tuyến lui lại của Ninh Nghị và người nhà Tô gia lại là nơi nổ mạnh dày đặc nhất, bọn họ tiếp cận
từng chút từng chút, nếu không phải trước đó đã biết đại khái phạm vi,
tùy tiện tiến lên, không ai biết sẽ đạp vào thứ gì dưới chân hoặc là
trong đống tạp vật bên cạnh mình đột nhiên phát nổ.
Cho
dù là lục lâm hảo hán trải qua trăm trận chiến thì bây giờ cũng bối rối, có người dừng bước, có người theo bản năng cũng muốn chạy trốn, cũng có người định lao về phía Ninh Nghị. Tuy bên ngoài tiếng nổ đã ít hơn
nhưng lúc này cũng vẫn lan truyền đến. Ngay như mới vừa rồi, một gã thổ
phỉ lục lâm tiến lên về hướng bọn hắn, nghĩ đi theo những người này là
có thể may mắn thoát được, kết quả tính cả hai, ba cư dân cũng đồng loạt bị nổ tung.
Nếu không gặp phải tình huống tối nay thì tuyệt
đối Ninh Nghị cũng không muốn vận dụng chiêu này. Hắn làm mai phục ở chỗ này, ban đầu vốn cũng không phải là vì đề phòng thân phận bị bại lộ mà
là giả thiết khi Phương Lạp phá thành thì đây sẽ là chiêu sau cùng để
hắn dùng tới. Thời đại này không có người nào thiết lập mai phục bằng
hỏa dược có quy mô như hắn, nếu có người đến, thật sự phải ứng phó,
đương nhiên còn nhiều phương pháp khác, chẳng qua là Ninh Nghị muốn giúp Tiền Hải Bình, mà vật liệu hỏa dược lại lấy dễ dàng hơn trước nhiều,
hắn thuận tay bố trí vài cạm bẫy, không ngờ lúc này lại phát huy tác
dụng.
Lượng thuốc nổ lớn như vậy, điểm nổ lan ra gần hết con
đường, vì đối phó với mấy người mà đương nhiên không để ý đến kinh tế,
nhưng bản thân Thạch Bảo là cao thủ số một trong đám thủ hạ dưới trướng
của Phương Lạp, hơn nữa y lại suất lĩnh theo một số người, nếu đơn đả
độc đấu, thì e rằng Ninh Nghị sẽ đánh không lại, bây giờ nếu không ra
tay thì sợ rằng kết cục của cả nhà sẽ là cái chết.
Làm một
người hiện đại, đương nhiên là Ninh Nghị có lòng trắc ẩn, thấy bần dân
chịu khổ hắn thấy không đành lòng, thấy dân đói hắn nhíu mày, hắn cũng
sẵn lòng giang tay cứu một số người, làm hết khả năng của mình. Mà dù
sao hắn cũng từng là kiêu hùng trải qua những chuyện đánh đấm tàn khốc,
thật sự đến lúc phải làm hay bỏ, những người dân bình thường trong hẻm
Thái Bình này cũng không hề được hắn nghĩ đến. Đương nhiên đi lại trong
viện, lộ tuyến chạy trốn, bày thuốc nổ là nhiều nhất, còn về phần trên
đường đương nhiên là ít hơn, nhưng thương vong đương nhiên là có, lúc
này hỗn loạn là điều không thể tránh khỏi.
Lúc này Thạch Bảo
đã bị đống lửa vây quanh, y cũng đã bị một vết thương sâu do ảnh hưởng
của nổ mạnh, máu loang lổ. Cách đó không xa, Ninh Nghị đi bên trong khói lửa nguy hiểm, hắn quay lại nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt đó lạnh như
băng vậy, đầy khinh miệt và không hề để ý, nếu là bình thường thì đây là sự khiêu khích kịch liệt nhất, nhưng lúc này thậm chí ngay cả Thạch Bảo cũng có chút bối rối.
Một người bị nổ thương thất tha thất
thểu ở cách Ninh Nghị không xa, chính là Cẩu Chính mà Thạch Bảo dẫn
theo, cũng là cao thủ khá được nể trọng trong đám thủ hạ của Phương Lạp, võ nghệ không kém, nhưng vận may của gã lại không bằng Thạch Bảo. Ở
ngực và sau lưng của gã bị nổ hai lần máu thịt lẫn lộn. Binh khí đã
không còn, chỉ là hình như người này còn tỉnh táo, vung quyền muốn xông
lên, tay trái Ninh Nghị túm lấy ngực của gã rồi đẩy ra phía bên kia.
- Đi ra… đứng vững!
Trong tiếng nổ hình như có âm thanh truyền đến rất lạnh lùng.
- Ngồi xuống!
Tay của Ninh Nghị bổ vào đùi của đối phương, máu tươi chảy ra, Cẩu
Chính ngã lảo đảo xuống đất, Ninh Nghị trong khoảnh khắc đi nhanh qua.
Ngay sau đó trong tầm mắt của mọi người, khi thân thể Cẩu Chính vừa ngã
xuống, ngay khi ngực sắp chạm đất, ánh sáng từ phía dưới phát ra, xé
thân thể kia bắn ra ngoài, chia năm xẻ bảy.
- Ninh Lập Hằng
Hai mắt của Thạch Bảo sung huyết, nghiến răng:
- Ta giết cả nhà ngươi...
Trong ánh lửa bốc lên, Ninh Nghị ra sức vẫy tay về bên kia, quát lên:
- Vậy đến đây đi...